Mây qua trời. Có khi trắng, có khi
đen. Có khi tụ, có khi tán. Ngưng tụ
mà thực ra là chuyển động liên tục;
tán thất mà thực không mất đi đâu.
Vận hành tự tại, biến hóa vô số h́nh
thù, rồi tan biến, rồi kết tụ trong
một h́nh thể khác, hiện hữu nơi một
không gian khác. Đến-đi cùng khắp,
đông tây, nam bắc, phương trên hay
phương dưới, không nơi nào mà không
có mặt. Từ vô cùng quá khứ đến hiện
tại và vô tận tương lai, trông như
giống mà thực không giống, trông như
cũ mà thực không cũ. Luôn mới mẻ
tinh khôi trong từng giây phút. Đêm
lẫn ngày, vẫn thường sinh-diệt,
chuyển biến không ngừng. Tùy duyên
ứng hiện, nơi đâu rồi cũng thuận hợp,
chan ḥa.
Rồi một sớm mai ngước nh́n lên cao,
thử t́m dấu vết của cụm mây đi ngang
vầng trăng sáng đêm qua: không ǵ để
lại trên ṿm trời mênh mông.
Bồ-tát đi vào cơi đời sinh-diệt này
như mây ngang trời. Mây nhẹ, mây
nặng, mây trắng, mây đen là tùy nơi
nhân duyên, thời tiết. C̣n trời th́
c̣n mây, hết trời th́ hết mây. Chúng
sinh c̣n th́ bồ-tát c̣n, chúng sinh
hết th́ bồ-tát mới hết. Sự sinh-diệt
của bồ-tát là để phổ hiện tính chất
ảo hóa của tự thân trên cái nền vĩnh
cửu bất động của hư không giới.
Không ǵ cố định trong cuộc thế vô
thường, nên sự hiện hữu của bồ-tát
cũng bất định: có khi lâu dài, có
khi ngắn ngủi, có khi bao la như
biển cả, có khi nhỏ bé như hạt sương.
Nhưng chí nguyện th́ thiết tha, kiên
cố, liên tục không gián đoạn, trải
dài vô cùng thời gian, trùm khắp vô
tận không gian. Do chí nguyện thâm
thiết và bền bỉ ấy, bồ-tát thành tựu
thọ mạng vô tận theo cái vô tận của
chúng sinh giới. Thế giới chúng sinh
vô cùng th́ chí nguyện bồ-tát cũng
vô cùng. Chí nguyện vô cùng nên sinh
mệnh của bồ-tát cũng vô hạn lượng.
Hành giả theo Phật nếu từ lúc ban sơ
chưa từng lập nguyện th́ nay hăy dốc
cả sinh mệnh, thệ nguyện hy sinh và
phụng-hành Chánh pháp; nếu đă lập
nguyện mà để cho nguyện ấy mờ phai
theo năm tháng th́ nay hăy khẩn
thiết tái lập hạnh nguyện lợi ích
chúng sinh. Thọ mạng của Chánh pháp
không nằm ở nơi tự viện nguy nga bền
chắc, cũng không nằm nơi tàng kinh
các đồ sộ chứa đầy kinh điển ngay
hàng thẳng lối – mà ở nơi tâm bồ-đề
rộng lớn, trực nhận nỗi thống khổ vô
cùng của chúng sinh, thiết tha dấn
ḿnh hóa độ.
Xun xoe chạy theo những danh vị hào
nhoáng, kết bè lập nhóm với những
người bất hảo vô luân, th́ ngày qua
tháng lại tập nhiễm thói đời, hưởng
thụ dục lạc, vui thú lợi danh; c̣n
đâu tâm chí để hoằng dương con đường
cao rộng của Phật-đà!
Ở trong giai đoạn mà sinh hoạt của
con người và xă hội bị phủ lấp bởi
sự ngoa ngụy, dối trá, xu nịnh thế
quyền, ca tụng những điều bất nhân…
xem như là những biểu hiện b́nh
thường, th́ hành giả theo Phật càng
phải quyết tâm giương cao ngọn cờ
Chánh pháp: thấy biết như thật, nói
năng như thật, và sống ngay thật để
hóa giải những chấp tranh, mâu thuẫn
xă hội (1). Không như thế th́ thời
kỳ mạt pháp ứng hiện ở ngay nơi tự
thân.
Hôm nay trời mưa lâm râm suốt từ
sáng sớm; đến chiều mới ngưng. Mưa
như tịnh thủy tẩy sạch bụi bặm trên
những cành cây ngọn lá; lênh láng
ngập tràn hai bên đường dẫn ngang
xóm nhỏ ngoại ô. Cảm nhận hóa thân
của mây trời nơi những giọt mưa c̣n
đọng trên cánh hoa; và trong chung
trà ấm tay buổi chiều thu. Cảm niệm
một bậc chân sư từ chốn xa mờ, như
áng mây, như cánh hạc bay qua sông
dài, mất hút cuối trời tây. Không
dấu vết.
California, ngày 23 tháng 10 năm
2021
Vĩnh Hảo
______________
1)
Ư tưởng này được ghi nhận và triển
khai sau khi đọc một đoạn trong
Thắng Man Giảng Luận: “Sự nhiếp
thọ Chánh
pháp của Thắng
Man phu nhân là sự hộ
tŕ chánh
pháp trong thời
đại mà Chánh
pháp được công
bố của đức Thích Tôn gần đi
đến chỗ biến mất. Thực trạng của sự
biến mất đó được mô
tả rơ: lúc bấy giờ các
tỳ-kheo, tỳ-kheo-ni, ưu-bà-tắc,
ưu-bà-di, nghĩa là tất cả bốn
chúng đệ
tử của Phật, không tha thiết
ǵ đến những sự
kiện học
hỏi và hành
tŕ Phật
pháp, mà chỉ bận tâm đến
những tranh
chấp, phe nhóm, bè đảng.
Chính trong bối cảnh ấy, trách
nhiệm nhiếp
thọ Chánh
pháp phải là sự nêu cao đức tính
không gian
xảo. Đức tính này được đề cao
ở đây quả thực có một ư
nghĩa quan trọng mà chúng
ta không thể lơ đăng để lướt
qua. Đó là sự tiên đoán gián
tiếp rằng Phật
pháp sẽ không được tôn
sùng trong thời
đại mà tính gian
xảo như là bản
chất chủ động của con
người được bộc
lộ phổ
biến, cho
đến đệ
tử Phật cũng không ngoài công
ước chung của thời
đại. Lấy tính gian
xảo làm bản
chất chủ động để điều
hành những mâu
thuẫn xă
hội, th́ thực trạng của thời
đại đương nhiên là đấu tranh thù
nghịch, chia rẽ phe nhóm.
Giữa những làn sóng đục thô
bạo đó, trách
nhiệm hộ
tŕ chánh
pháp là phải củng
cố cộng
đồng Chánh
pháp, lấy trực
tâm, lấy đức tính
không gian
xảo, đức tính nhiệt thành với chánh
pháp làm nền tảng.” (Tuệ
Sỹ, Thắng Man Giảng Luận, Chương V:
Bồ Tát Hành, trang 81 – Hương Tích,
2018)