Quán niệm
về nhân duyên h́nh thành đời sống chúng
ta, h́nh thành con người xă hội, h́nh
thành đất nước, và h́nh thành thế gian.
Tất cả cuộc h́nh thành này đều từ nhân
duyên.
-
Từ nhân duyên luyến ái, ḥa hợp, cha mẹ
đă sinh ra, nuôi nấng, dạy dỗ chúng ta.
Dù việc sinh thành chúng ta mang mục
đích và ư nghĩa nào, và dù cha mẹ có
thương yêu hay không thương yêu chúng
ta, ơn sinh thành dưỡng dục ảnh hưởng cả
cuộc đời chúng ta vẫn là điều cần ghi
nhớ.
-
Từ nhu cầu hiểu biết, nhu cầu tâm linh,
chúng ta được hướng dẫn, giáo dục bởi
những vị thầy trong học đường (dạy chữ,
dạy nghề) hay trong tôn giáo (dạy giáo
lư, đạo đức căn bản), để có tri thức và
kinh nghiệm mà bước vào cuộc sống xă
hội. Hành trang mà chúng ta được trang
bị để đi vào cuộc đời một cách vững chắc
chính là nhờ những vị thầy ấy. Ơn giáo
dục ảnh hưởng cả cuộc đời chúng ta vẫn
là điều cần ghi nhớ.
-
Cuộc sống
trật tự,
ổn định và an b́nh mà
chúng ta được hưởng hôm nay là từ các
định chế xă hội, định chế quốc gia, trải
bao triều đại và thể chế chính trị, đă
thiết lập, chỉnh đốn, sao cho phù hợp
với ư nguyện số đông và hoàn cảnh làng
nước. Tất nhiên không có một định chế
nào được hoàn bị để thỏa măn tất cả mọi
người dân, nhưng gầy dựng một trật tự
qui ước từ trung ương đến hạ tầng cơ sở
là cả một công tŕnh, một bề dày kinh
nghiệm của máu xương mà cha ông chúng ta
để lại.
Nhờ trật
tự và an sinh xă hội
của quốc gia mà
cuộc sống thường nhật của
chúng ta được ổn định, ngăn nắp, an tâm
trong những năm dài cuộc đời. Ơn này
không thể nào quên.
-
Tất cả những ơn nói trên (cha mẹ, thầy
dạy, làng nước) là những ơn mà chúng ta
trực tiếp thọ nhận, hoặc hệ thuộc như là
một thành phần trong tổng thể
đời sống.
Nh́n sâu hơn, chúng ta c̣n gián tiếp hàm
ơn tất cả những con người, động vật,
thực vật, xă hội, quốc gia, đại lục,
hành tinh...
dù gần hay xa. Qua đó, tất cả đều có một
liên hệ nào đó, chằng chịt, đan xen,
giữa nơi này với nơi kia, dù ở hàng xóm
hay cách xa mấy đại dương, vẫn tương
quan, tương hệ trùng trùng. Cụ thể, một
cây tre ở làng mạc Việt Nam có thể hóa
thân thành bó đũa ở châu Âu; một cây
bông vải ở châu Phi có thể hiện hữu nơi
chiếc áo bán tại châu Á...
Dù những con người và vật chúng ta
hàm ơn hay thọ dụng
không hề nhận thức đă trao tặng chúng ta
bó đũa, áo quần, cái ơn gián tiếp đi vào
cuộc sống thường nhật của chúng ta vẫn
là điều cần ghi nhớ.
Thi ân
không cần nhớ; thọ ân
chớ
nên quên (1). Đó là hành xử đạo đức nền
tảng của người xưa. Nhưng hành xử đẹp,
phong nhă, lịch thiệp, quang minh như
vậy th́ không bao giờ lỗi thời;
có
thể áp dụng cho mọi thời đại, mọi xứ sở,
và
áp dụng hàng ngày như là
tinh thần cốt lơi của Vu Lan.
Làm ơn mà
cứ nhắc, cứ kể lể măi th́ chẳng khác ǵ
mong cầu sự đền đáp. Không quên những ơn
nặng của cuộc đời chính là tâm xử của
người hiền thiện, luôn nghĩ đến lợi ích
tha nhân.
Quán niệm mùa Vu Lan
không phải chỉ nhớ ân cha mẹ, không phải
chỉ cài hoa hồng hoa trắng tưởng nhớ mẹ,
mà nên là dịp để nhớ đến bốn ân nặng của
cuộc
đời (2); nhớ tưởng sâu
sắc th́ sẽ dẫn đến hành động báo đền.
Tùy theo
hoàn cảnh, điều kiện, nếu không thể trực
tiếp báo ân th́ nên v́ bốn ân nặng mà
hết ḷng làm những việc lành, tránh làm
điều ǵ gây tổn hại đến đồng loại và
chúng sinh; công dân của đất nước (tự
do, dân chủ) phải có trách nhiệm tuân
thủ luật pháp, bảo vệ hiến pháp, đóng
thuế, sử dụng lá phiếu để chọn người
lănh đạo và chính sách thực sự ích quốc
lợi dân; công dân của hành tinh cần tích
cực góp sức chống nghèo, cứu đói, cứu
trợ thiên tai, bảo vệ nhân quyền, bảo vệ
môi trường xanh cho trái đất như bảo vệ
chính cuộc sống của ḿnh, của gia đ́nh,
xă hội, và làng nước.
Thường
xuyên quán niệm như vậy th́ tinh thần
giải trừ trói buộc (3) và báo ân của Vu
Lan sẽ chan ḥa, phổ cập trong đời sống
hàng ngày của chúng ta.
California, mùa Vu Lan năm 2022
Vĩnh Hảo
(www.vinhhao.net)
___________
(1)
“Thí huệ vô niệm, thọ ân
mạc vong,”
theo Wikisource tiếng
Trung th́ được trích từ Chu Tử Gia Huấn
(c̣n gọi là Chu Tử Trị Gia Cách Ngôn)
của Chu Dụng Thuần (1617 – 1688).
Sách Phật cũng nói
“Thi ân bất cầu báo, dữ nhân bất tri
hối” (Làm ơn không cần báo đáp, đă
cho người khác rồi th́ đừng nghĩ lại rồi
hối tiếc) là cùng ư nghĩa này.
(2)
Tứ trọng ân: ân cha mẹ, thầy dạy, quốc
gia và chúng sinh (tùy
theo bối cảnh, thời đại và phong tục của
từng xứ sở mà có sự tŕnh bày bốn ơn này
khác nhau; chẳng hạn có kinh Phật nói
bốn ơn nặng là ân Cha mẹ, Tam bảo, Quốc
vương và Đàn-na).
(3)
Giải đảo huyền: dịch ư
kinh Vu-lan-bồn (Sanskrit: Ullambana),
là cởi trói, cứu vớt người khổ nạn (bị
treo ngược, hành hạ) nơi cơi âm; có thể
suy diễn là thực hiện ban vui cứu khổ
đến tất cả chúng sinh trên đời.