Bên ngoài trời đă lạnh. Ra ngoài
phải khoác thêm áo ấm; trong nhà
phải vặn ḷ sưởi. Trời không
mưa; chỉ có mây đen vần vũ, làm
cho ngày thêm u ám. Con sóc đứng
nhổm, nh́n vào cửa kiếng. Gió
nhẹ mà lạnh cắt khi lăo già mở
cửa bước ra, mang mẩu bánh ḿ
nhỏ cho con sóc. Lá khô lác đác
bên gốc cây cằn cỗi. Khu xóm của
phố thị mà tĩnh mịch như cảnh
núi rừng một ngày mùa đông nơi
quê xưa.
Một năm qua đi. Trong khi thiên
tai giáng xuống những tai họa
khủng khiếp của băo tố, lũ lụt,
động đất, cháy rừng, lốc xoáy...
th́ con người cũng v́ lợi ích cá
nhân hay đảng phái, tạo nên
những thảm họa vô cùng cho nhân
sinh. Chiến tranh, dịch bệnh,
nghèo đói, loạn lạc. Tranh
giành, cướp đoạt, nhũng lạm của
công, từ ngấm ngầm đến công
khai. Người sung túc càng thêm
giàu có. Kẻ đói nghèo càng thêm
cùng cực. Tham lam dẫn đến si
mê; si mê khởi sinh thù hận; thù
hận lại dẫn đến si mê; si mê bồi
thêm cho tham hận ngút trời...
Thế sự hỗn mang. Ḷng người man
trá. Xă hội ngày thêm rối loạn,
đầy dẫy những xung đột, đố kỵ,
chống báng, tỵ hiềm nhau. Thử
hỏi đâu là nơi an cư, lạc
nghiệp!
Nhưng không sao. Mọi việc rồi
đâu cũng hoàn đó. Hăy b́nh thản
quan sát, lắng nghe. Sự tuần
hoàn, thăng trầm của thế sự th́
ở đâu, vào thời đại nào cũng có.
Ở đời không phải vạn sự đều
thuận theo ư ḿnh. Có khi để đạt
đến hạnh phúc hay niềm vui nhỏ
thôi, mà cũng phải trả giá bằng
khổ đau, nước mắt, tâm trí và
thời gian.
Học đạo cũng vậy. Người xưa nói,
trong vấn đề tri thức, tâm linh,
không tiến tức là lùi. Nhưng
biển học mênh mông, muốn tiến
tới bến bờ nào cũng phải có tiêu
hướng của nó. Mà muốn vạch tiêu
hướng, tất phải có tầm nh́n và
sự hiểu biết đúng đắn (chánh
kiến). Ngó gà hóa cuốc; nh́n kẻ
gian ác mà lại thấy là người
trung chính; nh́n người quân tử
mà cho là kẻ tiểu nhân; mượn
chánh pháp để tuyên dương tà
pháp; miệng nói chánh pháp mà
lại tin theo tà nhân! Một đời tu
học, hành đạo mà cứ như thế th́
chẳng khác ǵ mài đá thành
gương, tu theo tà đạo để mong
cầu thành Phật.
Trong thư pḥng, lật trang kinh
cổ. Lời xưa đă từng đọc qua, nay
đọc lại trên trang giấy mới tinh
vừa được in lại, tưởng như đọc
lần đầu. Lời xưa nhưng ư không
xưa. Ư luôn mới mẻ trong từng
giây phút thực tại, và có thể
phổ dụng cho mọi thời đại.
Những ngày cuối đông. Ḷng vô
sự. Ngâm nga những bài thơ của
các thiền sư cổ nhân. Vui cái
vui của sự thanh lọc tinh thần,
buông xả niệm trần, ngồi một chỗ
mà ư hồn tiêu sái tự tại, rong
chơi thủy tận sơn cùng. Tự hiểu,
một khi ánh xuân chợt hiện, ngàn
hoa sẽ rộ nở đón chào mùa lộc
mới (*).
Vĩnh Hảo
(Trước thềm xuân mới, Ất Tỵ
2025)
___________
(*) Ư này lấy cảm
hứng từ bài
Thị học
示學
(Bảo
cách học)
của Trần Tung (tức Tuệ Trung
Thượng Sĩ):
示學
學者紛紛不奈何,
徒將瓴甋苦相磨。
報君休倚他門戶,
一點春光處處花。
Thị học
Học giả phân phân
bất nại hà,
Đồ tương linh
đích khổ tương ma.
Báo quân hưu ỷ
tha môn hộ,
Nhất điểm xuân
quang xứ xứ hoa.
Dịch nghĩa:
Gợi bảo người học
đạo
Người học rối
chẳng biết làm sao đây,
Luống công cầm
hai ḥn gạch mà xát một cách khổ
sở.
Xin bảo với bạn
hăy thôi ỷ vào cửa nhà người
khác,
Một chấm ánh xuân
làm hoa nở nơi nơi.
(Đỗ Văn Hỷ
dịch thơ):
Học đạo mênh mang
ai có hay,
Gạch đem mài
gạch, nhọc nhằn thay!
Cửa người anh hăy
thôi nương dựa,
Một ánh xuân về
hoa đó đây.
(trích Thơ Văn Lư
Trần, tập II, do Nhà xuất bản
Khoa Học Xă Hội ấn hành năm
1989, trang 232)
Và đây là phần
b́nh luận của Thiền sư Thích
Thanh Từ cho 2 câu thơ cuối của
bài Thị Học:
“Bảo
anh thôi chớ nương cửa khác
Một điểm ánh xuân
chốn chốn hoa.
Thôi anh đừng tới
nhà người mà trông cậy người ta
chỉ dạy, chỉ cần một điểm sáng
của mùa Xuân th́ tất cả hoa đều
đua nhau nở rộ. Nghĩa là hoa đă
có sẵn cái mầm ở trong thân cây,
chỉ cần ánh nắng mùa Xuân chiếu
tới th́ nó nở, chớ không cần t́m
kiếm đâu xa. Cũng vậy ở nơi mỗi
chúng ta đều có sẵn cái mầm giác
ngộ, chỉ cần nhân duyên thuận
tiện th́ nó bừng sáng, chớ nên
t́m kiếm trông chờ ở bên ngoài.”
(HT Thích Thanh
Từ, Tuệ Trung Thượng Sĩ Ngữ Lục
Giảng Giải)