Mắt buồn

 

Rơi xuống từng chiều

Những giọt sương mong manh

không h́nh dáng

Em đến rồi đi không để lại ǵ

Ngoài đôi mắt buồn nh́n anh

Câm lặng

 

T́nh yêu chân thật thường khi không cần lên tiếng

Lặng lẽ lướt qua những chiều nắng tàn

Đêm về chậm mà nỗi nhớ chừng như giục giă đi mau

Đôi mắt đôi mắt

Chớp nhanh cho lệ khô tháng ngày

 

Hăy nói một lời hỡi em yêu

Dù rằng t́nh yêu không cần lên tiếng

Anh vẫn chờ em mỗi chiều mỗi chiều

Có những giọt sương cuối ngày nḥa nơi phương ấy

Không lẽ lời yêu cất măi trong ḷng?

 

Anh như lăng tử đi hoài nẻo mộng

Học t́nh yêu qua đôi mắt rưng sương

Phải chăng em từng nói một lần, nhiều lần
Mà anh ngu muội không nghe ra thâm ư?

Này em hăy đến

cho anh nh́n sâu lại đôi mắt

Có điều ǵ c̣n giữ lại bên trong?

 

Sương vẫn rơi những chiều nắng nhạt

Mắt buồn em hăy mở tṛn thâu đêm

Cho anh uống tràn cơn mộng mị

Nhịp vô thường lây lất tàn canh

Vâng, anh biết t́nh yêu không cần tiếng nói

Ṿng tay êm níu giữ ân t́nh

Rồi ngày lên tất cả sẽ vuột mất

Mộng tưởng tan tành sương theo sương

Đường dài phiêu lăng gọi mời chân bước mỏi

Mắt buồn ai câm lặng mang theo...

 

 

 


 

Back Up Next

 

Trở lại trang Mục Lục Thơ