Cảm Niệm Vu Lan 1

 

(Trích kịch thơ “Giấc Mộng Vu Lan” )

 

Không gian phủ ánh trăng Rằm thanh thoát,

Trầm Vu Lan vương ngát mấy phương trời,

Đền sao một trong muôn ơn dưỡng dục,

Công sinh thành vô tận và vô cùng?

 

Nh́n được Cha là ánh sáng tưng bừng,

Hưởng ấm áp của mặt trời chiếu mọc;

Nh́n được Mẹ là trăng vàng dịu ngọt

Hiền ḥa pha cho trăm cảnh thêm xinh.

 

Nhưng bảy năm khói lửa với đao binh,

Cha Mẹ lạc chốn B́nh-thành rét độc.

Chiều chiều núi nhả về hơi gió lốc,

Thân cha già mẹ yếu có run không?

 

Mấy lớp sương qua… nắng ngả bao lần?

Mắt mờ lệ nh́n chân trời mấy hướng,

Thương con nhớ cháu hao ṃn tâm tưởng,

Nỗi đau buồn thể xác yếu gầy đi?

 

Lạy đấng Đại Từ, Đại Hạnh, Đại Bi!

Xin giảm thọ mười năm phần đệ-tử!

Thêm sức tăng cường nhiệm màu ấm phủ

Ánh Kim-quang cho dịu bớt ḷng già.?

 

 

Cảm  Niệm  Vu  Lan  2 

 

“Nh́n được Cha là ánh sáng tưng bừng,

Hưởng ấm áp của mặt trời chiếu mọc;

Nh́n được Mẹ là trăng vàng dịu ngọt,

Hiền ḥa pha cho trăm cảnh nên xinh…”?

 

Ba mươi năm xưa… tóc hăy đang xanh

Con c̣n niệm viết mấy vần thương nhớ.

Nam với Bắc giữa hai vùng cách trở,

Ngót tám năm cha mẹ xót xa ḷng.

 

Trong nhớ thương vẫn c̣n được hoài mong:

…Sẽ nh́n thấy mặt trời vàng trăng ngọc.

Trà Tam Hỷ ngạt ngào hương tỏa bốc,

Ḿnh dâng cha nhất-phẩm-vị trà xưa.

 

Trái cau dày trắng ruột mẹ thường ưa,

Ḿnh sẽ lựa thếp trầu nguồn dịu lá?...

 

Ba mươi năm sau… đầu con sương giá,

Ngồi thương cha nhớ mẹ tuổi hoàng hôn:

Bờ âm dương lấp biển với che nguồn,

Con chỉ thấy núi xa mây trắng hiện?

 

Hai tách trà thơm dâng vào cơi huyễn,

Dĩa cau trầu nồng thắm cũng hư vô!

Những giấc chiêm bao ôm mẹ mơ hồ

Những giọt lệ mừng cha tàn ảo ảnh?

Vén trí phàm phu phút giây nhập thánh,

Tâm là hoa xin hướng cội kỳ hoa.

 

Kinh Vu Lan ấm Phủ mẹ Hồn cha,

Con quỳ lạy minh châu kim trượng chuyển

Ân Đại Hiếu Kiền-Liên muôn kiếp hiển ?

Xin mẹ cha mau thoát khỏi luân hồi,

Chín phẩm sen vàng ân phước vào ngôi,

Con hồi hướng với tâm lành trọn kiếp.

                                 

TÂM TẤN

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ