Cõi cô liêu

 

Nắng đã tắt bỏ chiều đi biền biệt

Còn lại đêm hun hút cô liêu

Có tiếng gọi từ đâu về da diết

Một nỗi niềm cháy mãi, không tên.

 

Ta tự hỏi bóng mình trên vách đá

Tầm thư ơi, thực thể nào đây?

Nghe tiếng dội từ đường bay của lá

Bến bờ kia âm vọng bến bờ này.

 

Người lẻ bóng giữa rừng hoang tịch tĩnh

Trầm tư gì khí vị cô đơn

Ai trơ trọi không cùng vạn hữu

Hương vị nào vắng bặt, vô ngôn? 

(Chùa Thiên Trúc, San Jose, cuối đông 2010)

 

 

Ở Hai Đầu Sanh Tử

 

Ở hai đầu sanh tử

Là cuộc mộng bắt đầu

Ta làm người lữ khách

Gánh mãi một niềm đau

 

Ở hai đầu sanh tử

Niềm vui nào còn đây

Nụ cười rồi vụt tắt

Đôi mắt buồn ai hay

 

Ở hai đầu sanh tử

Đâu là cõi bình yên

Để ta về khép cửa

Mở nhạc thiền êm êm

 

Ở hai đầu sanh tử

Chẳng nơi nào tử sanh

Ta không thèm hỏi nữa

Ngủ một giấc ngon lành!

 

HÀN LONG ẨN

(Thiên Trúc, San Jose, Xuân 2011)

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ