Hạo nhiên

trăng mọc mây trôi gió bạt ngàn

đường về thung lũng rợp hoa lan

bên trời cúi xuống nghe lòng thở

rạo rực hồn quay muôn dặm ngàn

 

khe núi lạnh căm tiếng vượn gào

chim đêm vỗ cánh gọi xôn xao

ngày về nơi cũ sao vui nhỉ?

chợt hét vang đời mộng hết chao!

 

 

Quy hương 

gót hành thiền động chiêm bao

lòng hiu quạnh quẻ đổ vào cố hương

mênh mông bờ cõi thê lương

ngoảnh qua vô tận con đường ngoảnh đi

và vô tận ý từ khi

sau lưng trước mặt, không gì trong không

bon bon nép cõi phù trần

vọng hoài cố quận phơi lòng rỗng thênh

nhân sinh, bến đậu im lìm

nhà xưa một mái vi huyền tấc gang

vén y, quẩy bước lên đàng

ngàn năm mộng mị vứt quàng dưới chân.

 

 

Nhập miền vô trụ 

thần hồn giây phút té nghiêng vào

trời đất bao dung mở cánh chào

chốn ấy hoa vàng mây trắng cũ

lòng xanh gieo hạt xuống chiêm bao

lòng xanh trẩy nụ đến vô cùng

vô thủy vô chung cũng vô chừng

quê cũ ngàn mây xòe mộng ảo

thinh không vô trụ níu vô ngôn.

 

PHÙ DU

 

 

 

 


 

Trở lại trang THƠ