Hiếu Hạnh trong Bất Hạnh

(Thương nghĩ về những người con bất-hạnh)

 

 

Tháng bảy về con chắp tay nh́n Phật

Nghe mưa ngâu sùi sụt suốt canh trường

Bao năm rồi con lạc mất t́nh thương

Gửi nỗi nhớ nơi cùng trời cuối đất

 

Tháng bảy về mộng sầu con chất ngất

Giữa biển đời măi xuôi ngược loanh quanh

Biết t́m đâu h́nh bóng đấng sinh thành

Để đền đáp ân sâu cùng nghĩa nặng

 

Tháng bảy về niềm vui đâu xa vắng

Ḷng xót xa mơ một mối thâm t́nh

Nén nỗi đau con làm kẻ lặng thinh

Xuôi kiếp sống qua từng ngày cô quạnh

 

Con bất hiếu hay đời con bất hạnh?

Sắc thân này giờ phó thác tri âm

Tiếng kinh cầu hôm sớm vẫn chuyên tâm

Màu hoa thắm nâng niu trên ngực áo

 

Bao năm qua gượng cười với nỗi đau

Để đổi lấy chuỗi ngày dài b́nh lặng

Con đâu hay ở nơi nào xa lắm

Phụ mẫu đêm ngày mong ngóng con thơ

 

Đă bao lần con khóc ngất trong mơ

Loài hoa trắng mang hương từ cơi lạ

Chắp hai tay con cúi lạy Di-đà

Cầu cha mẹ yên vui nơi cơi vắng

 

Cơi thực này cha mẹ có b́nh an?

Có đặt trọn niềm tin nơi Tam Bảo

Xin rộng mở ṿng tay chờ con thảo

Để mai đây con biết hướng t́m về...

 

Kiếp này xin nhận Phật làm Cha Mẹ

Xem Tăng thân là quyến thuộc họ hàng

Ngày qua ngày thành kính một nén nhang

Thầm ước nguyện văng sanh an lạc quốc

 

Nếu một ngày ước mơ thành sự thật

Ở phương Tây con mong cuộc tao phùng

Độ muôn loài thóat khỏi cảnh sắc-không

Tận đau khổ cùng liễu sanh thoát tử.

 

(Mùa Vu Lan năm 2010)

Mỹ Huyền

 

 


 

Trở lại trang THƠ