DƯƠNG KIỀU NHI

 

 

Tên thật: Đỗ Hoàng Hoa

C̣n có bút hiệu là Chơn Hương

Sinh 28.11.1974 tại Thủ Đức, Gia Định, Việt Nam.

Cọng tác các báo Phật giáo như Chánh Pháp. Có bài đăng trên các websites Hồn Quê, Đạo Phật Ngày Nay.

 

 

a

 

 

 

GIÂY PHÚT TINH KHÔI


Sớm mai ra vườn hái nhánh hoa
Nhụy thơm c̣n đọng hạt sương sa
Mở nụ cười mềm bên gió mát
Trời đông bừng tỉnh ánh chan ḥa
Cúc vàng nở rộ dâng bồ tát
Trầm hương nhẹ thoảng thoát hư không
Như như bất động giây an lạc
Thanh thản chuông đưa một lối về.

Oct.07.2009

 

 

VỌNG

 

Ngồi nghe tiếng vọng đêm sương
Gọi chờ nhau cuối con đường phiêu
linh
T́m Trăng trong cơi vô minh
Tay không thoát mở vô h́nh buộc nhau.

Jan 29, 09

 

 

NHÁNH HOANG VU

Ừ th́ quên
Quay đi bỏ lại nỗi niềm sau lưng
Em về phố... núi ngang chừng
Nhánh hoang vu trổ bên rừng chiều qua (!)

 

 

CHIỀU BUỒN

Mây ơi chiều nay vội đi đâu
Cánh nhạn nối nhau về phương nào
Bỏ lại một người bên hiên vắng
Trời chiều lành lạnh nghe mưa mau.

Bao năm gặp lại vẫn nh́n nhau
Ngập ngừng lấp lửng mỗi câu chào
Người đến, người đi như cơn gió
Chạnh ḷng chân bước nhịp lao xao.

Xa xa ai gióng tiếng chuông chiều
Thức ḷng ta nửa giấc cô liêu
Sân chùa loang vắng đầy lá mỏng
Như mộng vừa qua thoáng đ́u hiu.

Chao ôi! thèm nghe tiếng kinh cầu
Cho hồn ta vịn, vơi niềm đau
Từng bong bóng vỡ trên thềm đá
Như vạn giọt sầu vỡ đêm nao.

10.30.2009 (Baton Rouge)



 

 

DĨ VĂNG MUỘN PHIỀN


Đời ta rồi cũng như cây nến
Cháy tàn những ngày tháng chông chênh
Đêm thở gối sầu man man dại
Chiếc bóng nhân đôi với muộn phiền

Một sáng người qua trông thấy lạ
Ta về mở lại những trang xưa
Hương yêu mùa cũ thành dĩ văng
Kư ức xanh xao rũ bên thềm.

02.21.09

 

 

ĐỜI MỘNG

 


Chuyện thường thôi
Tự nhủ ḷng như thế
Sao cứ buồn
Cho lệ chảy vào tim


Chuyện thường thôi
Nói ra để làm ǵ
Kẻo biển động
Sóng hờn lên băo tố

Chuyện thường thôi
Như mây qua đầu núi
Nước qua cầu
Như lời thoảng qua môi
Ta ngược ḍng gió xuống
Nghe hồn ḿnh lao xao
Bao năm rồi chưa đủ
Trầm nửa đời hư hao

Ta vô t́nh không thấy
Hay người không thấy ta
Bên nhau đời như mộng
Như mộng nhiều lần qua.

Sep28,08

 

 

CƠI HIỆN SINH

Những tia nắng nhợt nhạt
rọi xuyên qua kẽ hở
làm nóng phiến đá vô tri

Nụ hoa từ tái sinh
thu ḿnh đẩy lùi bóng tối

 

Lả lơi nụ hôn trầm
hớp tiếng thở của đêm
con giun đất nhẹ nhàng
cuộn ḿnh trong đất sống

Trên tất cả:
loài người đóng khuôn
những rập tŕnh méo mó lệch lạc
nhân từ, yêu thương, tha thứ, bao dung
toàn lư thuyết

Và cơi sống...

"Mơ hồ nuốt chửng nửa trái tim"

 

12/12/08 - 00:30

 


MẸ

Có một buổi trưa hè, ngồi nh́n mây trắng bay,
Ngỡ suối tóc mẹ trải dài trong nắng ấm,
Mái tóc ấy cũng một thời xanh lắm
Nhưng mẹ đă cho tôi qua suốt quăng đời dài.
Tôi, tôi vắt từng tuổi xuân của mẹ,
Ḍng máu hiền mẹ đă truyền cho tôi
Tôi, đứa con chẳng bao giờ nghĩ đến
Tóc mẹ phai từng sợi mỏng, bao giờ!?
Cũng có một buổi chiều,
Nh́n những cánh buồm chở hoàng hôn trên biển,
Tôi, chợt nhớ cánh vai gầy - mẹ quằn nặng bao năm.
Trong sương gió người đưa vai đỡ chắn
Cho con thơ được vươn đứng thành người.
Tôi lớn lên, gởi trên vai mẹ,
Cả tuổi thơ, giấc ngủ êm đềm, với tiếng cười và những hạt nước mắt.
Rồi bỗng có một ngày,
Tôi vẳng nghe tiếng cười của mẹ,
Xa lắm tự ngàn xưa,
Và khi ấy giật ḿnh tôi bừng tỉnh,
Làm đứa con phiêu lăng mới trở về.
 

 


THOÁNG CÔ LIÊU

một ḿnh bên thềm vắng
tay nâng chén trà thơm
trăng ơi mời uống cạn
cùng ta say đêm này
đề thơ lên vai áo
khoác vào mộng liêu trai
t́m ai người tri kỷ
bớt ḷng ta u hoài.


Sept 18,08

 

 

TỪ CON TIẾNG KHÓC CHÀO ĐỜI

Từ con khóc tiếng chào đời
Là khi mẹ hát thêm lời ru con
À ơi con ngủ giấc ngoan
Búp môi hé mở rạng ngời thơ ngây

Ba mươi năm tợ một ngày
Nhánh sông mẹ vẫn đong đầy mến thương
Lời ru tha thiết quê hương
Dấu yêu những tiếng đông phương dịu hiền

Mẹ là Phật, mẹ là Tiên
Người là ánh sáng tỏa miền vô minh
Tưới lên hạt giống mầm sinh
Những lời mưa pháp trang kinh nhiệm mầu.

'8-08

 

 

 

MƯỜI ĐAU

Trót sanh trong cơi vô thường
Thế nhân ai hỡi không tường khổ đau
Một đau cho cảnh xa nhau
Kẻ cười người khóc đớn đau vô ngần
Hai đau những kẻ lầm than
Đôi phen lầm lỡ than van cả đời
Ba đau ôi kiếp sống hời
Nay c̣n sống mai về trời ai hay (!?)
Bốn đau người mải mê say
Vui trong ân ái bạc vàng sa hoa
Năm đau cảnh sống ta bà
Dối gian lừa lọc dẫm chà lên nhau
Sáu đau người mải lo cầu
Cầu danh, cầu lợi, sống lâu, hưởng nhàn
Bảy đau chỉ một nén nhang
Vào chùa lễ Phật xin ngàn phước ân
Tám đau người chẳng tu thân
Chưởi cha mắng mẹ quên ân dưỡng thành
Chín đau người khéo khôn lanh
Trắng đen chơn giả người rành hơn ai
Mười đau nh́n cảnh thiên tai
Quê hương tan tóc nước hoài lầm than
Người ơi trôi giữa bể ngàn
Tôi mơ thuyền Bát Quán Âm rước về
Người độ thoát khỏi sông mê
Chúng sanh bớt khổ trở về tu tâm.

 

(Chơn Hương)

 

 

 

BỤI ĐƯỜNG

Núi biếc trăng mờ soi kẽ lá
Hoàng hôn rót nhẹ tiếng tơ êm
Chân đi đất động ngh́n tâm nguyện
Rung những hồn ai giấc mộng huyền

Chùa xưa bóng cũ mờ cuối mắt
Lăng thăng bụi đường nơi chốn xa
Hư hao ngày tháng giang hùng chí
Ngoảnh lại thu buồn cả muôn phương.


Aug. 27, 08

 

 

 

LỜI KINH MẸ

Ngồi nghe mẹ tụng kinh chiều
Chợt hồn tỉnh giấc ảo huyền mông lung
Con - hạt bụi hóa kiếp nhân
Ngàn năm vẫn đọa trầm luân cơi người
Chiều thu chuông đổ chơi vơi
Một chiếc lá rụng mở phơi vô thường
Con - tim vấp phải chữ thương
Đam mê nên lạc bước vườn nhân duyên
Mẹ - từ vũng tối u miên
Sắc thân cởi bỏ ưu phiền rời xa
Con - trong bể khổ ta bà
An vui giây phút ngỡ là chân như
Lời kinh chan chứa mẫn từ
Đưa mẹ về với vô ưu cội nguồn
Con - sân si măi c̣n vương
T́m về bến giác hẳn đường c̣n xa.

 

(Chơn Hương)

 

 

 

BUỒN THU

Ra vườn ngồi đón gió.
Đêm. Thu. Lạnh.

Nh́n bóng trăng
thấp thoáng sau những tàng cây
như trốn ánh mắt t́nh
nghiêng người t́m kiếm
bỗng chán
tṛ chơi nhợt nhạt.

Một chiếc lá bay vèo
dửng dưng rơi xuống
đưa tay hứng
hư không.


Sept. 17, 08