NGUYỄN TẤT NHIÊN

(1952-1992)

 

 

 

 

Tên thật:  Nguyễn Hoàng Hải

Sinh năm 1952 tại Biên Hòa

Từ trần ngày 3 tháng 8 năm 1992 tại California, Hoa Kỳ

Đã cộng tác với hầu hết các tạp chí văn chương tại hải ngoại

 

Tác phẩm đã xuất bản:

-    Nàng Thơ Trong Mắt – Thơ, 1966

-    Dấu Mưa Qua Đất – Thơ, 1968

-    Thiên Thai – Thơ, 1970

-    Thơ Nguyễn Tất Nhiên – Thơ, 1980

-    Những Năm Tình Lận Đận - Tập nhạc, 1984

-    Chuông Mơ – Thơ, 1987

-    Tâm Dung – Thơ, 1989

 

 

 

a

 

 

 

TÂM NGUYỆT

 

Từ gót sen hài em vút dấu
Sầu tôi như lá thẩn thờ bay
Ví dù lá ngập đường em bước
Lá cũng xin đừng bận gót ai...


Từ mắt chia lòng sông cách núi
Sầu tôi như bụi khắp không gian
Ví dù bụi ố hoen màu trắng
Bụi cũng xin đừng vương mắt xanh...


Từ tóc bay xuôi dòng quá khứ
Sầu tôi như bóng lặng lờ trôi
Ví dù bóng đẳng đeo tròn kiếp
Bóng cũng xin dòng tóc thảnh thơi...


Từ hơi thở của không gian khác
Sầu tôi như lịch nhẩn nha rơi
Mỗi ngày thiên hạ hồn nhiên xé
Lịch mới, như tờ-thương-nhớ-tôi


Từ hoa môi của bình minh khác
Núi đồi vắng cả tiếng thông reo
Chim thôi cười chúc mừng hoa lá
Thành-phố-tôi già ho động cơ


Từ vỡ, lành trăng lồng bóng nước
Từ em là nguyệt lộng đời sông
Từ tôi là một dòng tâm nguyệt
Sông có trăng cười sông xoá trăng...

 

 

 

THIÊN THU

 

Sao thiên thu không là xa nhau?

nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu

tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập

và một con đường cúp điện rất lâu.

Sao thiên thu không là chôn sâu?

nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhầu

tôi đứng như xe tang ngừng ngập

và một họ hàng khăn trắng buồn đau.

 

Sao thiên thu không là đường chim?

nên mây năm xưa còn trên tay phiền

tôi đứng như tường vôi luống tuổi

và những tàng xanh chùm gửi quê hèn.

 

Sao thiên thu không là lãng quên?

nên tình xưa còn cháy âm thầm

tôi đứng như căn nhà nám lửa

và những người thân trốn chạy vội vàng.

 

Sao thiên thu không là sương tan?

nên mặt trời xưa còn gượng huy hoàng

tôi đứng như dòng song yên lặng

và những cánh buồm kiệt sức lang thang.

 

Sao thiên thu không là thiên thu?

nên những người yêu là những ngôi mồ

tôi đứng một mình trong nghiã địa

và chắc không đành quên khổ đau.

 

 

 

 

NÊN THỜI GIAN ẤY NGÙI TRÔNG

 

giọt mưa xanh mấy tuổi nàng

tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa

 

hơi tàn tro ấm lần đưa

ba năm khơi lại cũng vừa đủ đau!

 

sớm, trưa, chiều, tối, ra, vào

người chưa yên nỗi thầm xao xác lòng

nên thời gian ấy ngùi trông

khô như hạt bụi trưa ngừng ngập bay...

 

ba năm vuốt sợi tình dài

ừ, tôi còn vụng ngón-tay-dậy-thì

thuở nào sầu đã lâm ly

giờ thêm già héo (nhiều khi hận thù!)

 

lửa đom đóm mỏi mòn, lu

nhưng tôi cứ buồn vi vu thổi hoài

 

mưa thì mưa thả phai phai

rồi sau đó sẽ một vài tang thương

bởi quen cầm lược soi gương

biết ai ôm gối mộng thường lâu chăng?

 

giọt mưa xanh mấy tuổi nàng

tôi nghe lá rụng như vàng áo xưa...

(1970)

 

 

 

HÔM NAY

 

khi không tình não nùng buồn

gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung

gót chân ai nhẹ vô cùng

dẫm lên xác-lá-tôi từng tiếng kêu

gót chân ai bước, nhẹ hều

bước qua tôi, bước, hư nhiều thói quen!

 

khi không tình não nùng buồn

nhớ hôm qua vẫy tay ngừng ngập xa

tóc ai ngắn ngắn, như là

suốt đời chưa chịu thiệt thà chấm vai

suốt đời khét nắng rong chơi

kể như hơi hướm bàn tay tôi, thừa!

 

mừng em sớm biết lọc lừa

biết ngây thơ giả -- biết đùa với đau!

biệt ly dù ở ga nào

cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên...

(1974)

 

 

 

TÂM DUYÊN

 

1.

mùa hè anh lên núi

thấy tóc em lành nhiên

cười theo chiều, gió tối

trời đi vào giấc yên

cho sự sống duyên hiền

từng búp hoa huệ nhỏ

cho sự sống hương êm

từng thoảng hoa huệ thở

sự sống trắng tinh im

từng nụ quan-âm nở

im lặng là xin dâng

tặng đời bông hoa nữa...

 

mùa hạ anh ra đường

thấy mới tinh tất cả

thấy nắng nôi dịu dàng

đang vuốt ve cây cỏ

thấy cây cỏ dễ thương

đang làm duyên, tóc xõa

thấy lửa trời nung ngon

chín bòn bon sự sống

thấy sự sống nhịp nhàng

theo đỏ, vàng, xanh, đỏ...

thấy phố xá từ tâm

đèn cười hoa ba đóa...

 

(17/01/89)