NGUYỄN THANH HUY

 

 

 

 

Nguyễn Thanh Huy

Pháp danh Quảng Trà

Bút hiệu Cổ Ngưu

Sinh quán Thăng B́nh, Quảng Nam

Cựu Sĩ Quan Quân Lực VNCH

Cựu Trưởng Hướng Đạo Việt Nam.

Trước 1975 có thơ đăng trên các báo Phổ Thông, Văn, Chiến Sĩ Cộng Ḥa, Sống Khỏe... Định cư tại Hoa Kỳ năm 1985.

Có thơ và bài viết đăng trong các báo như Hồn Việt, Thời Mới, Đồng Tâm, Lạc Hồng, Giai Phẩm Cỏ Thơm, Thời Mới, Đặc San Quảng Đà, Quảng Nam Đà Nẳng, Phương Trời Cao Rộng...

Nguyên Tổng Thư Kư Báo Đồng Tâm, Tổng Thư Kư Giai Phẩm Cỏ Thơm, Chủ trương Tạp Chí Hoa Đàm, Tổng Thư Kư Tuần Báo Trách Nhiệm, Hội viên Văn bút Việt Nam Hải Ngoại, Hội viên Hội nhà thơ Tài Tử Việt Nam, hội viên Thi Đàn Hương Việt.

Hiện làm phóng viên nhật báo Việt Báo, California, Hoa Kỳ.

 

 

a

 

 

 

 

THỀM XUÂN

 

Đêm nghe tiếng dế gọi buồn,

Ḍng sông nước chảy xa nguồn từ đây.

Thềm xuân chiếc bóng hao gầy,

Vàng khô mấy lá bay đầy mái hiên.

 

Người về nối kiếp truân chuyên,

C̣n nghe day dứt một miền ấu thơ.

Cát bay đá chạy ai ngờ,

Lạc nhau một bước bơ vơ một đời.

 

Từ đi vào chốn mù khơi,

Mải mê chiếc bóng cuối trời gian nan.

Vào chùa t́m chút b́nh an.

Lời Kinh thôi cũng theo làn khói bay.

 

Trăm năm một thế gian nầy,

Bụi vô minh đă phủ đầy xác thân.

Thôi th́ như áng phù vân,

Cho ta rũ kiếp phong trần rong chơi.

 

Mai sau c̣n gặp cơi người,

Hẹn nhau t́m lại nụ cười xuân xưa.

 

 

 

 

NGH̀N NĂM LẨN QUẨN

 

 

Kể từ vào chốn tử sinh,

Tấm thân tứ đại vô minh phủ đầy,

Nẻo về hun hút chân mây,

Ngh́n năm lẩn quẩn cơi nầy trầm luân,

Ta bà vạn ngả mênh mông,

Xa xa bến giác buồn trông ngậm ngùi.

 

 

 

KHÍ PHÁCH

 

(Riêng kính dâng Thầy Tuệ Sỹ)

 

Vẫn rực sáng giữa đêm dài tăm tối,

Người hiên ngang sống giữa chốn lao tù.

Khí phách đó ngàn sau không hổ thẹn,

Tuổi tên người vào tận cơi thiên thu...

 

 

 

 

XÁC THÂN RỒI CŨNG XA

 

Người qua rồi một thuở,

Ta mất đi h́nh hài

Cơi ḷng ta tan vỡ,

Đêm buồn giữa trần ai,

 

Từ khi ta thấy có,

Là không đang đợi chờ.

Vốn chẳng dừng lại đó

Nên đời măi ước mơ.

 

Thời gian th́ vẫn thế,

Chỉ có ta thấy già,

Đêm buồn ngồi kể lể,

Một ḿnh ta với ta...

 

Lửa tàn theo điếu thuốc,

Khói buồn chẳng bay xa.

Có không rồi cũng vậy,

Nghĩ chi cho mau già.

 

Lời xưa thầy đă dạy,

Đây là cơi ta bà

Hơn thua ǵ cho mệt,

Xác thân rồi cũng xa...

 

 

 

VẪN TRẮNG TAY ĐỜI

 

Đọc Kinh ḷng thấy ngậm ngùi,

Vải sô rách lỏng chỉ vùi vương theo.

Trắng tay đời vạn khổ theo

Nh́n trông đỉnh núi cheo leo đá ṃn.

 

Đêm nghe vượn hú đầu non,

Từ đi hương khói vẫn c̣n thoảng bay,

Rong rêu ngày tháng phủ đầy,

Mang vô thường giữa cơi nầy vào không.

Vào chùa t́m lại sư ông,

Lời kinh ngày cũ trong ḷng c̣n in,

Ngẩn ngơ một thoáng đứng nh́n,

Hỏi tâm mới thấy bóng h́nh Như Lai.

 

Từ lang thang giữa trần ai,

Tử sinh mấy độ trải dài cuộc chơi,

Lang thang góc bể chân trời,

Rồi mai cơi tạm xa rời xác thân.

 

 

 

 

D̉NG SÔNG KỶ NIỆM

 

(Nhớ về B́nh Sa, Thăng B́nh, Quang Nam)

 

 

Ḍng Trường Giang ḍng sông thời tuổi nhỏ,

Con thuyền qua mắc cạn buổi trưa hè,

Người năm cũ có ngựi đi không trở lại

Tiếng khoan ḥ nhịp đẩy lấy ai nghe.

 

Theo năm tháng ôi đá ṃn nước chảy,

Đời biển dâu kư ức chẳng phai nḥa,

Nhớ những chiều thu mưa giông tháng bảy,

Trời buồn thiu sấm chớp buổi giao mùa.

Nhớ những đêm trăng theo cha về ngoại,

Qua những miếu đền đổ nát hoang liêu,

Nghe tiếng đạn bom từ xa vọng lại,

Thấy thương cha đời lận đận quá nhiều,

 

Nhớ giếng nước thời thơ ta đă uống,

Từng lớp rêu xanh phủ đá bốn mùa,

Nhớ mảnh vườn xưa nơi ta khôn lớn,

Sống âm thầm không tính chuyện hơn thua.

 

C̣n biết mấy biết bao điều để nhớ,

Vùng trời quê đẹp bởi ánh trăng đêm,

Những cô gái đùa vui về buổi tối,

Tiếng cười vang rộn ră xóm làng thêm .

 

Rồi lần lựa bên ḍng sông nước cạn,

Lớn khôn dần theo ngày tháng binh đao,

Lớp lớp người đi sa trường lửa đạn,

Biền biệt không về ḷng thấy nao nao...

 

Trường Giang ơi ḍng sông thời tuổi nhỏ,

Hăy chờ ta ngày trở lại thăm sông,

Ta sẽ kể cuộc đời ta phiêu lăng,

Vẫn mang theo bao kỷ niệm bên ḷng.

 

 

 

 

HƯ ẢO

 

 

Thuyền trôi một chiếc cuối sông,

Người đi áo mỏng chiều đông lạnh lùng.

Mây sầu giăng mắc không trung,

Mờ xa hư ảo một vùng nước trôi.