PHAN BÁ THỤY DƯƠNG

 

 

 

 

 

Tên thật:  Phan Bá Dương.

Sinh năm 1940 tại quận Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận.

Khởi viết từ 1958 với các bút hiệu:  Thùy Dương, Người Áo Xanh, Vương Hầu… và sau 1965 là Phan Bá Thụy Dương.

Ngưng viết từ 1972 đến 2005.

Cộng tác với các tạp chí Phật Giáo hải ngoại từ 2006:  Chim Việt Cành Nam, Giao Điểm, Phương Trời Cao Rộng.

 

Tác phẩm đã xuất bản:

-  Thơ Tuyển Trần Tuấn Kiệt, Phan Bá Thụy Dương – Sài Gòn 2005, không phổ biến hải ngoại

 

Tác phẩm đăng báo trước 1972 (chỉ viết feuilleton cho nhật và tuần báo, không xuất bản), 3 truyện dài:

Gió Đi Trên Tóc

-  Những Sợi Nắng Hồng

-  Vùng Lá Thắm Sương Mù

 

 

 

a

 

 

 

 

BÀI TÂM CA VÔ NIỆM

 

 

1.

Kìa ai,
bên suối chôn ảo tượng
Mắt dã hoang vu
bụi lốc huyễn hờ
Vũ trụ chết,
tầng âm thanh lắng đọng
Tay ơ thờ vuốt gió hát bâng quơ


2.

Tâm niệm lặng,
lững lờ sương ốc đảo
Gánh càn khôn u ẩn tiếng mưa khơi
Tóc khô kiệt kết tinh mùi thủy thảo
Thoáng mờ xa
từng lượn sóng rã rời


3.

Qua cổng nắng
soãi cánh mềm hải điểu
Cát lao lung phủ ấp đá dung tình
Ai thảng thốt

ướp thiền hoa mỹ diệu
Buông tiền thân,
xua tự ngã u minh


4.

Mây xám
tạc hình ẩn khách
Xiêm y
lọạn lửa chân như
Nguyệt tàn
cõi giam sấm động
Cung tơ lạnh phím ngù ngờ


5

Thôi nhé em -
giếng hồng hoang cô tịch
Trót cạn nguồn

lạch kín dấu thiên di
Đèo hun hút -
bạt ngàn -
đêm tận tuyệt
Rải sa mù
khuất bóng nẻo từ ly



6.

Rượu tàn canh
ngập ngừng chân du mục
Réo gọi hồn phiêu lãng

phách trầm luân
Tâm huyền niệm -
ý lạc loài vô thức
Em -
Em về chưa sao

vân ảnh chập chùng


 
7.

Sưởi, hâm chi ngọn tình
hương phong cũ
Ta về đâu

chiều đã mỏi cánh bay
Lỡ tha hóa như rừng sâu trốc lá
Loảng âm hao
lã mộng gối chương đài.

 

 

 

 

GÕ THỨC ĐÊM ĐEN

 

Cho Lá Thắm

 

1-

 

Lửa đã lịm trong lòng anh đó sao

mà lời nguyện cầu nghẹn tắt

Tình đã nổi trong tim em đó sao

mà tiếng ca ấm êm ngọt mật

Anh oằn vai vác gỗ qua sông

Chợt thấy bóng dã nhân

run run, ngơ ngác

Đôi chân lạnh hững hờ trên cát

Lưu dấu mù mờ

ấn tích bi thương.

 

2-

 

Quanh quẩn đâu đây,

bên chổ anh nằm

Chỉ có tiếng thở dài âm u

của người tù già biệt xứ

Quanh quẩn đâu đây,

trong tâm thức anh

Chỉ có đôi mắt em rưng rưng giọt lệ

Chỉ có tiếng thét hận thù

của bầy ngạ quỷ

nồng nặc mùi tử khí tanh hôi

Không còn gì –

không còn gì nữa, em ơi.

 

3-

 

Quanh quẩn đâu đây,

bên chổ anh nằm

Đêm tối đen,

vắng nhịp chuông gõ thức

Anh thèm một nụ hôn

trên môi, trên tóc

Thèm một giọt nước cam lồ, cứu rỗi

và đôi bàn tay dịu mềm

vỗ về trong cơn khát, đói

Không có gì -

không có gì,

ngoài âm hưởng xích xiềng rơi

Lặng câm - tịch mịch - rã rời.

 

4-

 

Anh oằn vai vác đá băng rừng

Con đường mòn khổ dịch

gập ghềnh, xa xăm, vô định

Quanh quẩn đâu đây,

trong tiềm thức anh

Tiếng hú đồng vọng, tiếng gió qua truông

Sao rờn rợn, hung hăng

như ánh mắt ma tinh của loài cú vọ

Hình hài anh và trái tim anh

rịn chảy, âm ỉ những dòng máu đỏ

Mặt trời đã lặn,

đã ngủ mê trong cõi chết

Không còn gì –

không còn gì nữa đâu em

Ai - ai sẽ khua trống, chuông đồng

gõ thức đêm đen?

 

 

 

 

THÔI TA VỀ ÔM GÓC NÚI

 

gởi anh Diên Nghị

1

Áo nhuộm phong trần chưa giũ sạch
Tóc đã pha màu nắng quan san
Thôi thôi ta về ôm góc núi
Đẽo gỗ trầm hương tạc tượng nàng
Gõ phách mà ca bài độc đạo
Hứng tinh hoa nhật nguyệt càn khôn
Mang ẩn tích về treo cổng gió
Chợt phân vân ngẫm chuyện sinh tồn

2

Rượu đã mềm môi đêm trừ tịch
Lại nhớ người xưa, hương tóc xưa
Đường thăm thẳm bước chân lơ đãng
Thoảng nghe lạc điệu pháo giao thừa

Thôi thôi ta về bên dốc đá
Dựng thảo đường hội chứng vô âm
Rủ chim chóc ngao du rừng trúc
Đốt cỏ thơm chuyển hóa hư thần

3

Dư ảnh chập chờn như mây khói
Ảo chân rời rạc giữa lưng trời
Thôi thôi ta về ôm góc núi
Đục gỗ trầm hương tạc tượng người

Gõ nhịp mà ngâm bài tuyệt tận
Gọi hồn Lá Thắm suốt đêm thâu
Gió sương phơ phất đời cô lặng
Nhạt nhòa chưa phiến thạch mộ sầu?



 

 

LIÊN KHÚC VÔ THƯỜNG

 

1.

Đốt công án vất kinh thư khải ngộ
Theo đường trăng,
trăng khi tỏ khi lu
Tìm người hiền nơi thâm cốc âm u
Thỏng tay vào rừng giả làm ẩn sĩ
 
Giòng sinh mệnh
chừng nhuộm màu chướng khí
Bến nhân gian

ai quán niệm vô thường
Hành trình xa

ngựa đà lỏng dây cương
Trên vách núi chân dung in mờ tỏ

2

Ném công án chôn kinh thư bất ngộ
Nương sông ngoài, biển cả;
tới an nhiên
Nửa u hoài, nửa chợt nhớ,
chợt quên
Bỗng tan tác cùng tiên thiên tự ngã

Tay huyễn hoặc đề lời thơ trên lá
Hồn xanh xao 
mờ mịt chốn tan bồng
Người đâu rồi -
người đâu rồi sao tịch mịch hư không
Hương dạ thảo

đang chớm mùa khai nở

3

Hủy công án buông kinh thư giác ngộ
Vào chợ đời

ảo mỏng
phất phơ bay
Buị khói mê man
chênh chếch nắng gầy
Lời phố thị chập chờn như ảo giác

Ta là ai -
ta là ai sao tâm linh ngơ ngác
Người là ai -
người là ai mà sắc diện mơ hồ
Rượu độc ẩm hề chân lạc loài đưa
Mây biến dịch mưa chắt chiu giọt nhỏ.


 



 

UYÊN  NGUYÊN

 

gởi Trần Thiện Hiệp, Tịnh Nhiên


 

Cánh hạc nào bay

trong triền nắng sớm
Tiếng hót xa xăm
như tận cõi trời
Sao u trầm chất ngất khách thiền ơi
Xin nhẹ bước trên lối mòn tỉnh lặng

Rừng cô tịch có gì đâu tra vấn
Lửa chân như có đủ ấm linh hồn
Đất bùn nào còn in lại dấu chân
Tâm vô niệm đường xa gần đi mãi

Có phải người

đang quay về bến đợi
Gom lá vàng, gỗ mục
dưới trăng trong
Về đi thôi -
đêm lạnh giá mênh mông
Áo nâu mỏng sao che mưa đỡ gió

Chim thức giấc cất lời ru thật lạ
Ai phong trần

qua mấy độ truân chuyên
Thấy gì chưa tự ngã với uyên nguyên
Hay ngần ngại chia xa lòng thung lũng
Từ tiềm thức đã lạc quên long trượng
Đâu đây chừng

thấp thoáng ánh vô ưu
Thiền khách này -
thiền khách đã về chưa
Xin trả lại cho ta quê, tình cũ.

PHAN BÁ THỤY DƯƠNG