L̉ ĐÚC

Vĩnh Hảo

 

(Tượng vàng Oscar bằng chocolate. H́nh của Al Seib, LA Times, March 3, 2010)

 

Hắn đă tậu một căn biệt thự ở Malibu, thấy đơn độc quá bèn dời về thành phố Fountain Valley để gần gũi khu vực có đông người Việt cũng như hàng quán Việt cho tiện. Khu này nhà cửa đắt giá hơn các thành phố lân cận. Hắn mua một căn nhà to lớn, khang trang, nhiều pḥng. Nhưng rồi, cũng chẳng có thêm niềm vui ǵ cho đời sống giàu có của hắn cả. Giàu có một cách âm thầm lặng lẽ. Bởi v́ không lẽ đi khoe với mọi người rằng tôi đă trúng số 128 triệu, trúng một ḿnh, ôm gọn một ḿnh 20 năm! Khoe th́ ắt là chết sớm. C̣n không khoe th́... tiếp tục sống một đời hẩm hiu trên núi vàng! Lấy vợ th́ hắn chẳng muốn, v́ nhiều lư do lắm. Hồi c̣n cơ hàn, hắn cũng có nghĩ đến chuyện lập gia đ́nh khi có chút vốn liếng và nghề nghiệp vững chải. Nhưng từ lúc thành triệu phú rồi, hắn sợ phải lấy vợ. Sợ mất tự do, sợ bị chia tài sản, và sợ rằng người ta không thực ḷng yêu hắn mà chỉ yêu đống tiền của hắn thôi. Bởi v́ nếu bỏ qua một bên cái yếu tố quan trọng là triệu phú của hắn th́ không cô gái nào-hay là ngay cả những người đàn bà sồn sồn đang có chồng hoặc góa chồng nào-thèm để ư đến hắn cả. Cho nên, cuối cùng th́ hắn vẫn cứ sống hẩm hiu như thường.

Thực sự không ai biết hắn là một triệu phú, một người có thể vung tay một cái là chi ra mấy chục ngàn hay cả trăm ngàn như chơi. Làm triệu phú mà chẳng ai biết cả, thế th́ làm sao có được hạnh phúc nhỉ?

Đậu xe vào ga-ra, đi vào nhà bằng cửa hông, ngang nhà bếp sạch boong chưa hề nấu nướng từ khi dọn vào, hắn vừa mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt vừa bấm nút cho cái máy điện thoại phát lại những lời nhắn.

“Chào ông Hàn, tôi là chiêm tinh gia Thất sơn tử đây. Tôi vừa bấm ra một quẻ linh diệu lắm, quẻ này lại ứng vào ông, cho biết có quí nhân có thể giúp ông thay đổi cả cuộc đời. Ông hăy gọi cho tôi, sớm chừng nào tốt chừng đó. Hoặc cứ đến thẳng chỗ tôi, không cần lấy hẹn đâu. Tôi sẽ ở nhà đặc biệt chờ đợi ông đấy.”

“A-lô, tôi là Thất sơn tử đây, ông Hàn đă về nhà chưa ạ? Xin gọi tôi gấp.”

“A-lô, có ông Hàn đó không? Tôi là Thất sơn tử đây. Số điện thoại của tôi là...”

Hắn thầm nghĩ, cái ông thầy tướng số này, sao cứ gọi hoài gọi măi vậy ḱa. Mỗi ngày đi đâu về cũng nghe lời nhắn của ông, xóa đi rồi, ngày hôm sau lại nhận lời nhắn khác. Chắc ông thấy ḿnh cho ông tiền hậu hĩ quá nên kiếm chuyện mời ḿnh tới nữa chứ ǵ. Ủa mà sao ông ấy có số điện thoại của ḿnh ḱa? À, cũng tại ḿnh nhờ ổng bốc một quẻ về công danh, t́m người phù trợ giúp đỡ cho ḿnh... Phải rồi, ḿnh có nhờ ổng nên ổng mới gọi mới nhắn tùm lum như vậy. Ưm, chắc là ông ấy đă bốc được quẻ tốt, t́m được người tốt giúp ḿnh thăng tiến. Hừ, có thật không đây? Có nên đến ổng không vậy? Chắc cũng nên đến thử. Bây giờ hết suy nghĩ ǵ được nữa rồi. Nhờ mấy cha thầy bói suy nghĩ sắp xếp giùm cho khỏe.

Nơi kiếng cửa sổ của tư thất ông thầy Thất sơn tử, hắn thấy treo cái bảng bằng tiếng Việt: “Hôm nay thầy nghỉ.” Hắn cảm thấy một chút tự hào dâng lên khi biết rằng ông ấy dẹp hết mọi thân chủ khác chỉ để tiếp riêng hắn. Bởi niềm tự hào ấy, hắn có cảm tưởng như thân xác hắn cao lớn hơn, oai phong hơn khi bước lên thềm nhà của ông.

Vừa đưa tay bấm chuông, ngay sau đó chút xíu đă thấy cửa mở ngay cái rột.

“Ô, ông Hàn đó hả, xin mời vào, xin mời vào. Đúng là cái số của ông nó đi lên thật rồi,” vừa nói, ông thầy tướng số vừa đưa tay ra dấu mời Hàn, “không cần, không cần cởi giày đâu, ông cứ tự nhiên mang vào. Đây, mời ngồi ở đây. Tôi sẽ tuần tự nói ông Hàn nghe, à, mẹ sắp nhỏ pha trà đi, có khách quí đến đây này.  Hơ, từ nhà ông Hàn đến đây mất bao nhiêu phút nhỉ? Hai mươi phút à, vậy cũng khá gần chứ. Nói ông Hàn nghe, kể từ nay, làm theo lời cố vấn của tôi th́ ông chắc chắn sẽ bước lên một con đường thênh thang, nổi danh nổi tiếng khắp thế giới. Thật đó, tôi không nói cường điệu đâu. Đấy, đấy, cứ nh́n ngoại tướng của ông cũng đủ thấy rồi. Minh đường sáng rỡ, da mặt hồng bóng lên... Khi cái số tốt nó đến ḿnh muốn tránh cũng không được mà. Đây rồi, có trà rồi, trà hảo hạng để đăi khách quí đây mà. Được rồi, bà xuống dưới để tôi tiếp chuyện riêng với ông Hàn.”

Giọng ông thầy bói nhỏ xuống, nghiêm trọng. Hàn ngồi nơi ghế bành hơi chồm tới trước một chút để nghe cho rơ. Hai người x́ xầm với nhau khá lâu. Cuộc nói chuyện kéo dài gần hai giờ đồng hồ. Cuối cùng th́ Hàn móc bóp lấy tiền ra, đưa ông thầy bói mấy trăm; rồi nghe ông thầy bói nói sao đó, Hàn lại móc sổ ra, kư thêm cho ông một tấm chi phiếu. Ông Thất sơn tử tiếp tục nói nhỏ ǵ đó khi tiễn Hàn ra cửa. Hàn vừa bước ra, vừa đọc kỹ cái danh thiếp mà ông mới đưa.

Theo lời giới thiệu của ông Thất sơn tử, Hàn lái xe đến thành phố Los Alamitos, t́m địa chỉ một ngôi biệt thự sang trọng có cổng rào. Như được báo trước, khi xe của Hàn vừa đậu phía trước một chút đă thấy cổng tự động mở, rồi một thiếu nữ mặc váy ngắn, chưng diện kỹ lưỡng, ơng ẹo từ trong bước ra hướng dẫn Hàn đậu xe rồi đưa đường vào pḥng khách, ngang qua một khoảng sân cỏ rộng, xanh mướt. Căn nhà có lối kiến trúc và trưng bày thật tân kỳ, sang trọng. Ắt hẳn là phải có mướn các nhà chuyên môn về trang trí nhà cửa để cố vấn từ ngoài vườn vào đến trong nhà. Hắn là một người giàu bất ngờ, không phải giàu bởi ḍng tộc kế tập, không được huấn luyện trong môi trường nhà giàu, cho nên đối với vẻ tráng lệ của ngôi nhà này, hắn chỉ biết lơ mắt ra mà chiêm ngưỡng, thán phục, chứ chẳng biết lư do tại sao căn nhà nó đẹp đến như vậy. Tự dưng hắn thấy ḿnh bé nhỏ, tầm thường khi ngồi chờ nơi một góc pḥng khách sang trọng. Chủ nhà đang tiếp một người khách đến trước hắn nơi gian chính của nhà khách nên hắn phải ngồi đợi nơi một pḥng khách nhỏ hơn phía ngoài. Đây chỉ là một góc thôi mà đối với hắn, đă thấy đẹp rồi. Đúng là có bàn tay con người chăm sóc hàng ngày chứ đâu như nhà hắn, chỉ là một chỗ để ở, trơn trốc, vắng hoe. Thuở c̣n đi làm thợ sơn, hắn chưa bao giờ có được cái diễm phúc sơn nhà cho các ngôi biệt thự của dân nhà giàu. Hắn nh́n quanh một lúc, nhẩm tính rằng nếu sơn căn nhà này th́ phải mất từ 7 đến 10 ngày như chơi. Trong một thoáng chốc, hắn quên mất hắn đang là một triệu phú. Phải một lúc sau, hắn mới nhớ lại được thân phận và mục đích của ḿnh khi đến đây. Đón tách nước trà từ một thiếu nữ trẻ đẹp duyên dáng khác, Hàn thầm nghĩ, không lẽ người chủ nhà này lại giàu hơn cả hắn! Điều đó hắn chưa dám xác định. Nhưng hạnh phúc hơn hắn th́ chắc là có rồi. Nhà cửa sang trọng, người ra kẻ vào tấp nập, ŕnh rang vui vẻ... Xem ḱa, nhà ǵ mà toàn là giai nhân, đi ra đi vào như mắc cửi, nh́n bắt sáng con mắt, bắt bừng cả trái tim! Con gái của ông chủ nhà hay chỉ là những người giúp việc, những người hầu cận? Họ có biết ta là ai không nhỉ? Đang suy nghĩ vớ vẩn như vậy th́ thấy một bà sồn sồn xấp xỉ năm mươi từ trong pḥng khách chính bước ra, theo sau là một người đàn ông chừng khoảng ngoài sáu mươi. Người đàn bà chắc là khách, người đàn ông chắc là chủ. Thấy hắn, người đàn ông lên tiếng ngay:

“A, phải cậu Hàn đó không? Cụ Thất sơn tử có gọi đến đây khi năy báo trước là có cậu tới. Phải rồi, phải rồi, tôi sẽ tiếp cậu ngay bây giờ. Chờ thêm chút nữa nhé.”

Người đàn bà đứng lại, nói câu ǵ đó với chủ nhà rồi cười ngả cười nghiêng, giọng đú đởn, tay vỗ vỗ lên ngực ông chủ nhà. Ông cười híp mắt, đưa tay choàng vai bà ấy, đưa đi một đoạn ra tới thềm hiên. Quay trở lại, ông chủ nhà đưa ngón tay trỏ ngoắc ngoắc ra dấu Hàn đi theo ông vào pḥng khách chính.

“Không biết lăo Thất sơn tử giới thiệu ḿnh ra sao mà cha nội này có vẻ kênh kiệu quá. Ngoắc ḿnh vào mà như ngoắc chó! Không lẽ con đường tiến thân của ḿnh lại tùy thuộc vào cha già mắc dịch này sao chứ?” Hàn nghĩ thầm.

“Ngồi đi, ngồi đi. Sao, nghe cụ Thất sơn tử nói cậu muốn đổi đời, muốn một cái ǵ mới mẻ khác xa với cuộc sống hiện tại, phải vậy không? À, mà cậu tên Hàn, phải không? Tên ǵ mà hàn với lạnh, hàn với nghèo! Nói xin lỗi, cái tên cha sanh mẹ đẻ chỉ xài khi đi học ở trường thôi, c̣n muốn dương danh với đời th́ phải chọn cái tên khác mới được. Cậu em phải lấy một tên khác thích hợp hơn. Một cái tên, tuy chỉ là tên, nhưng rất quan trọng đấy cậu ạ. Muốn nổi danh th́ trước hết cái danh phải nổi. Danh không nổi th́ làm sao nổi danh được chứ! Lỡ như ḿnh có cái tên không đẹp, mà lại được nổi danh th́ chẳng phải là chấp nhận cho mọi người tung hê ra cái tên không đẹp của ḿnh đấy sao! Chi bằng trước khi nổi danh, ta phải t́m cái danh nổi. Đó là điểm căn bản vỡ ḷng tôi hướng dẫn cho cậu hôm nay. Cậu cho tiền cọc trước đi, rồi tôi nói tiếp.”

Hàn hơi chưng hửng một chốc nhưng rồi nhớ lời dặn của ông Thất sơn tử nên làm bộ sốt sắng móc cái sổ chi phiếu ra, kư ngay hai ngh́n đồng. Lăo chủ nhà ngả lưng vào cái ghế bọc nệm, có vẻ như không chú ư đến tấm chi phiếu Hàn vừa đặt trên bàn, nhưng cặp mắt của lăo thực sự đă liếc một cái thật nhanh và đọc được ngay con số nằm trong cái khung nhỏ. Lăo im một lúc rồi chồm về trước, nâng tách trà nhỏ, nói tiếp:

“Cái danh thật nổi sẽ đẩy cậu nổi lên giữa đám phàm phu tục tử. Cái danh đó quan trọng lắm, ảnh hưởng cả một đời công danh sự nghiệp của cậu chứ không phải là đơn giản đâu!”

Ông nhấn mạnh và kéo nhựa hai chữ “đơn giản” ra khiến Hàn lúng túng một chút rồi hiểu ư ngay, lại kư thêm một tấm ngân phiếu ba ngh́n đồng nữa. Bây giờ th́ chủ nhân có vẻ hơi hài ḷng, gật gù nói:

“Chắc ông Thất sơn tử chưa nói chuyện thật kỹ với cậu. Ở đây, tôi có nguyên tắc của tôi. Chưa quen th́ thấy vậy đó, nhưng quen rồi th́ cậu sẽ thấy mọi chuyện tự nhiên như hít thở và sẽ thấy tôi là con người thành thật, ngay thẳng, lịch lăm, bản lĩnh, xứng đáng để các thân chủ đầu tư những món tiền to lớn, to lớn dữ lắm, có khi đến sáu hay bảy con số không phía sau nữa kia! Nhưng thôi, khoan hăy nói cái chuyện của tương lai ấy. Trở về thực tế hiện tại nhé, bây giờ cậu có thể mớm ư cho tôi biết cậu muốn làm một... đấng ǵ trên đời này không? Cậu cứ thẳng thắn tŕnh bày đi nhé, đó là quyền lợi của cậu mà. Nói đi, mạnh dạn đi, sao ít nói thế, phải tập nói cho nhiều, cho quen, bởi v́ không bao lâu nữa, cậu đă là con người của số đông, của quần chúng rồi.”

“À, à... thực ra cháu không dám có cao vọng ǵ nhiều đâu. Không đến nỗi nào phải trở thành một đấng, nghe thấy ghê quá!”

“Há ha ha hà, có ǵ mà phải tự khiêm chứ. Cậu không biết rằng một khi thân chủ của tôi đă đặt chân đến đây rồi th́ khi bước ra, liền trở thành một con người khác sao! Nói một con người khác cũng không chính xác nữa, phải nói là một đấng, phải, một đấng thánh siêu việt kia! Khà khà, nhưng cậu th́ thật đặc biệt đấy, v́ so với các thân chủ khác của tôi, cậu trông trẻ tuổi nhất. Chắc cậu chừng 34, 35 tuổi thôi chứ ǵ! Ừ, thảo nào nh́n mặt thấy c̣n non choẹt, c̣n trẻû hơn thằng con trai út của tôi nữa kia mà. Hậy, đó cũng là lợi điểm của cậu. Nổi danh ngay từ lúc trẻ th́ dẫu sao cũng được chú ư hơn. Xem nào, tôi phải kiểm lại mấy thần thánh thân chủ của tôi cái đă, phải bảo đảm là không ai giẫm chân ai mới được... sau đó mới xem lại những danh vị c̣n để trống...” Lăo nhớm người về trước, vói lấy một cuốn sổ màu nâu thật lớn đặt sẵn trên bàn, lật vài trang đầu, có vẻ như đang ḍ cái mục lục, “xem nào, xem nào... Thần đồng thế kỷ, Đại thiền sư, Con thứ của Thượng Đế, Thanh Đề giáng thế, Đại học giả, Nữ thần của T́nh ái, Đại văn hào, Đại nhạc sĩ đời mới, Siêu hoa hậu phương Đông, Chiêm tinh thánh giả, Thần y giáng phàm... Cậu thấy không, ngạch nào ngành nào cũng có hết. Cậu đến sau, chắc là phải chịu thiệt tḥi một chút... trừ phi cậu chịu chi lớn th́ tôi cũng có cách chứ chẳng phải không. Ưm, xem nào... cũng khó đấy nhỉ!”

Nói rồi ông lại ngả lưng vào ghế, mặt ngó lên trần nhà ra chiều suy nghĩ. Hàn lại móc cuốn sổ chi phiếu ra. Ông liền xua tay:

“Khoan, dợm đấy một chút. Thôi ḿnh hăy đi thẳng vào vấn đề, đừng có chi lắt nhắt nữa. Tôi nhắc lại câu hỏi khi năy, cậu có nghĩ trước trong đầu là muốn trở thành một đấng ǵ không? Tôi phải biết trước cái điều mơ ước của cậu rồi mới sắp xếp được. Từ nhỏ đến giờ, cậu ngưỡng mộ ai nhất, thích được làm đấng ǵ nhất?”

“Dạ... dạ... cũng không rơ. Chỉ nhớ hồi nhỏ th́ mơ làm hiệp sĩ, làm anh hùng. Lớn lên một chút th́ muốn thành giáo sư, hay bác sĩ... nhưng lại không có điều kiện để học...”

“Xí, những loại đó ở thời đại này chẳng là cái quái ǵ cả, chỉ là những cái tài cái chí do tập luyện mà thành, chỉ là những thành tựu của con người, không phải do bàn tay của Thượng Đế. Cậu bây giờ có khả năng đổi đời, lột xác rồi, phải nghĩ cái ǵ ở tầng cao kia, đừng có khiêm nhường nữa, phải tự đặt ḿnh ở tầm mức thần thánh th́ người khác mới coi ḿnh là thần thánh được. Khi cậu ở cái mức đó rồi đấy hả, những hiệp sĩ, anh hùng, thầy giáo, bác sĩ này nọ... đều là môn đồ, đệ tử của cậu hết.”

“Nhưng... cháu chỉ muốn làm một con người đặc biệt, có chút tiếng tăm... và vẫn có thể sống đời sống b́nh thường như những người khác... chẳng hạn có người yêu, có vợ, ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà sang trọng, v.v... chứ không muốn làm thần thánh để rồi nhịn tất cả như mấy ông thầy tu...”

“Ha ha ha ha, cậu thật là ngây thơ hết biết! Mấy ngài thần thánh chui ra từ cái ḷ này,” ông vỗ vỗ lên cuốn sổ nâu, “có ngài nào nhịn đâu, vẫn sống đời hưởng thụ b́nh thường chứ, không những vậy, c̣n hưởng thụ vượt bực hơn người thường nữa kia. Nói tóm lại là thứ ǵ họ cũng vượt bực hơn người cả!”

Hắn giật nẩy người một cái:

“Có chuyện đó thật sao?”

“Hậy, làm ǵ mà khẩn trương lên vậy chứ. Cậu cứ nghĩ xem, khi ḿnh đă là thần tượng của một số người th́ muốn ǵ lại chả được. Nhưng... mà này, cậu đă dứt khoát chưa đấy? Ông Thất sơn tử đă hướng dẫn cậu thế nào rồi? Nói tóm một câu, khi đă vào đây để gặp tôi th́ hoặc là vinh quang xán lạn, thoắt cái biến thành thần thánh, tha hồ hưởng lạc như kéo cả thiên đường vạn kỷ vào trong một kiếp trần gian; hoặc là thân bại danh liệt, một khúc bánh ḿ khô cũng không có mà gặm, sống trốn chui trốn nhủi như con chó ghẻ lác.”

Hàn thất sắc, toát mồ hôi, lắp bắp hỏi:

“Sao... sao lại có chuyện ngược... ngược... như vậy. Dĩ nhiên là đâu có ai t́m gặp ông mà lại muốn bị đày đọa như thế?”

“Có chi đâu mà thắc mắc vậy ḱa. Chỉ đơn giản là khách hàng của tôi muốn đi lên hay muốn đi xuống, vậy thôi. Và khi được đi lên rồi, họ có muốn đi lên măi hay là lên nửa chừng lại rớt cái đụi xuống chỗ thăm thẳm của địa ngục trần gian, không ngóc đầu lên nổi. Hờ, chắc là ông Thất sơn tử chưa nói rơ tất cả cho cậu. Thôi th́ để tôi nói sơ nhé: những bậc thiên tài, thần thánh, vô thượng, vĩ đại... dương danh với đời nhờ sự phù trợ bên trong của tôi, đều đóng tiền cọc, rồi tiền thù lao khi nổi danh thực thụ khắp thế giới, rồi sau đó là tiền bảo hiểm hàng tháng đấy ạ-tức là để bảo đảm là không bị rơi xuống trở lại cơi phàm tục. Hớ, tôi nghĩ ba cái lắt nhắt đó th́ có nhằm nḥ ǵ với cậu đâu, phải không? Nh́n tướng cậu, thấy sáng rỡ lên rồi, thấy đúng là có quí tướng, giàu sang hết mực đấy; chỉ thiếu cái danh, một cái danh thật to lớn, vĩ đại cho xứng đáng với quí tướng của cậu thôi.”

“Nhưng mà... nói thật với bác, cháu không có tài ǵ nổi bật cả. Với lại... nếu cháu được nổi danh... th́ ai sẽ là người bảo vệ cháu, ai sẽ sống bên cạnh cháu... ư cháu muốn biết là làm sao để sống trong sự giàu sang, danh tiếng mà không bị người khác hại ḿnh?”

“Ối giời, đă bảo cậu rồi. Cậu là thân chủ của tôi, tôi muốn cậu tiếp tục là thân chủ của tôi th́ tôi phải lo cho cậu từ A đến Z chứ. Cậu muốn bao nhiêu cận vệ, đệ tử thật, đệ tử c̣ mồi, thậm chí bao nhiêu gái đẹp, hay bao nhiêu vợ... tôi đều bảo đảm cho cậu tốt đẹp cả. Thôi, đi vào vấn đề ngay đi, cậu đă nghe tiếng mấy thiên tài này rồi chứ ǵ, đây này, đây này...” ông lật cuốn sổ nâu, chỉ vào danh sách.

“Cháu biết, cháu biết... Nhưng mà cháu rất ngại là không trở thành được thiên tài như họ... bởi v́ cháu thực sự chẳng có tài ǵ đặc biệt cả.”

“Ô hay, nói cậu nghe, ở đời này, những thiên tài thực sự là thiên tài th́ chỉ được nổi danh sau khi họ chết; c̣n khi sống, họ chỉ là những hồn ma vất vưởng, sống với thế giới cô quạnh triền miên do chính họ tạo dựng nên, chẳng ai sờ mó được, chẳng ai bước vào được. Những bậc thiên tài đó th́ do Thượng đế tạo dựng. Thượng đế lắt léo lắm, chỉ muốn ba cái chuyện thử thách rườm rà không cần thiết. C̣n thiên tài bước ra từ cái ḷ của tôi đấy hả, nổi danh và được quyền hưởng thụ ngay trong đời này. Có một chút tài th́ ta thổi cho thành cái tài vĩ đại không ai b́ nổi, không có chút tài nào ta biến cho thành đa tài đa năng. Có tài hay không tài, đều phải nhờ cậy đến cây đũa thần của ta cả. Có tài mà chẳng biết cách đầu tư cho cái tài của ḿnh th́ ai mà biết đến chứ. Ở thời đại này, phải biết tuyên truyền, quảng cáo, c̣ mồi thuận và nghịch. Không có tuyên truyền, quảng cáo, không có những đệ tử c̣ mồi giả đ̣ bênh vực và giả đ̣ chống đối, th́ chẳng làm sao mà thành thiên tài được cả.”

Hàn gục gặc cái đầu, mở cuốn sổ chi phiếu ra, hí hoáy kư thêm một tấm, cung kính đưa tới ông chủ nhà. Ông đón lấy, liếc nhanh, thấy số một với năm con số không, liền buông một tràng cười lớn:

“Được, cậu chơi đẹp thế th́ chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài trẻ tuổi nhất trong đám thiên tài xuất thân từ đây. Hà hà, cậu học ngành ǵ, làm nghề ǵ trước đây vậy?”

“Ừm... cháu chỉ mới xong trung học th́ đất nước 'bể dĩa', nghỉ học, đi làm cu li bậy bạ, sau được ông chú dẫn đi vượt biên. Qua đây cũng nhờ ông chú dẫn đi làm việc kiếm sống, chẳng đi học ǵ được.”

“Dẫn đi làm là làm việc chi?”

“Dạ... chỉ là sơn sửa nhà cửa thôi, chẳng có ǵ đặc biệt.”

“Tóm lại là thợ sơn?'

“Dạ, thợ sơn.”

“Vậy th́ tôi sẽ cho cậu thành một đại danh họa của thiên kỷ mới!”

“Ấy chết, cháu chỉ biết sơn nhà sơn cửa thôi, đâu có vẽ được! Sơn nhà với cái b́nh xịt, với cái trục lăn, có khi dùng cây cọ bự tổ chảng như vầy, khác với cây cọ của họa sĩ lắm!”

“Ối giời, đă nói rồi. Khi mà quần chúng rơi vào cơn mê bởi những lời đồn, lời quảng cáo, xưng tụng của báo chí, lời ngợi khen của truyền thanh truyền h́nh... th́ thứ ǵ của thiên tài cũng là số một cả cậu ạ. Cậu có biết cái cô hồi năy tôi đưa ra cửa không? Khà khà, Thanh Đề Vô thượng mẫu đấy! Này nhé, Thanh Đề là mẹ của Mục Kiền Liên trong truyện tích Phật giáo, chắc cậu cũng biết. Bị đọa làm ngạ quỉ trong chốn A-tỳ địa ngục, sau được con trai là Thánh giả Mục kiền liên cứu lên, sanh về thiên giới. Ta mượn cái tích ấy, gán cho cái cô khi năy, xưng là Thanh Đề giáng thế. Đấy, đấy là sắp xếp của ta. Nhưng cái cô này cũng biết bày vẽ lắm, khi được nhiều người mê theo rồi lại sửa đổi, đổi hai chữ 'giáng thế' thành 'Vô thượng mẫu', thành ra là Thanh Đề Vô thượng mẫu! Í dạ, cái tên tào lao bậy bạ như thế mà cũng dương ra được! Ta đây phải kêu cô ấy về khiển trách, cô năn nỉ lắm chứ không thôi là ta cúp ngay cái chức của cô liền! Cậu nghĩ sao, nếu ḿnh là mẹ của một bầy con th́ ḿnh cũng là con của một bà mẹ. Thế th́ 'vô thượng' là cái quái ǵ chứ! Vô thượng mẫu là một bà mẹ không ai hơn, không ai bằng, một người mẹ trên hết! Ối giời, nếu ḿnh coi ḿnh là mẹ trên hết, có nghĩa rằng ḿnh phủ nhận mẹ ruột của ḿnh, cho là ḿnh hơn bà ấy! Một người con mà phủ nhận cái t́nh mẹ của ḿnh th́ đâu có xứng đáng làm mẹ gương mẫu cho người khác. Cho nên cái danh xưng ấy đă tự mâu thuẫn rồi! Đặt tên ngu ngốc đến thế, bị người ta hỏi vặn chẳng biết trả lời, chỉ nói quanh nói quẩn rồi chửi người ta trước quần chúng! Thực ra chữ “vô thượng”-có nghĩa là trên hết ấy-là tiếng xưng tụng của những người bên dưới suy tôn một đấng nào ở bề trên, chứ không phải là một tiếng dùng để tự xưng! Cho nên, làm thần làm thánh ǵ cũng được, muốn cỡ nào tôi cho cỡ đó, nhưng cũng phải biết tự lượng, khiêm hạ khiêm nhường một chút chứ đừng có một mạch thẳng cẳng mà leo quá xa cái mức đến, hoặc vượt quá cái mức mà tôi có thể bảo đảm được. Nói thực, tôi đây phải thuê người bênh vực cô ấy một thời gian, viết bài, làm thơ để lái cái danh xưng ấy qua hướng khác, thành ra là 'ai cũng sẽ trở thành vô thượng mẫu' cả! H́ h́, cuối cùng thiên hạ mới bớt chỉ trích. À, tôi nhắc cô ấy không phải chủ ư nói về cái danh xưng 'vô thượng mẫu' mà chỉ muốn cho cậu biết rằng cô ta cũng chẳng có tài cán chi cả... Chỉ là một con mẹ bị chồng bỏ, chán đời muốn đi tu, nhưng tu ở đâu cũng không được v́ không chịu đựng nổi những nguyên tắc và đời sống g̣ bó của người tu hành. Nh́n cái tướng y thị là biết ngay hạng người chỉ thèm muốn, ham mê dục lạc... th́ làm sao sống đời tu hành được chứ! Rồi y thị đi học bùa mê để dụ dỗ tiền bạc của người khác. Có tiền rồi, y thị mới t́m đến đây, đầu tư vốn liếng vào để làm thần thánh. Đại khái là như thế. Cô ấy chẳng có tài ǵ cả, chỉ có cái miệng chót chét dẻo đeo, cái miệng của một người biết chào hàng, biết quảng cáo và mời đưa, nói tṛng nói tréo, nói ngược nói ngạo mà bắt người ta phải nghe, cái miệng có năng khiếu vượt trội trong chuyện gây gổ với chồng và chửi lộn với hàng xóm. Đấy, như thế đấy, rồi cô ta trở thành một bậc 'vô thượng mẫu', càng nổi danh càng hốt tiền hốt bạc, càng có tiền có bạc càng nổi danh thêm, càng nổi danh thêm, nói ǵ ai cũng nghe, cũng chịu. Rồi cô ăn sung mặc sướng, quên cái hướng tu hành năm xưa, xoay qua đời sống hưởng lạc, sửa sang sắc đẹp để xứng hợp với tên tuổi, lấy chồng có con công khai để chứng minh có thể làm mẫu làm mẹ hơn người. Cô ta là thân chủ ngu ngốc và tham lam nhất trong những thân chủ của tôi; chính v́ tham lam và ngu ngốc mà tôi mới phải khổ nhiều và bắt cô phải đóng tiền tháng nhiều hơn các thân chủ khác. H́ h́, cậu đừng ngại. Tôi xem tướng biết cậu không quá đáng như cô ta đâu. Cậu là người biết lắng nghe những điều hay lẽ phải, làm việc và hưởng thụ có chừng mực, phải vậy không? Nhưng nói nhỏ cậu nghe điều này, các vị thần thánh đến đây nhờ vả tôi, đều có chung một điểm này: sau khi nổi danh tột mức, muốn có được nhiều vợ hoặc nhiều chồng. Khà khà, kể ra th́ điều này cũng chẳng phải là điều xấu xa ǵ, bởi v́ chính bản thân tôi cũng thế thôi-tôi không bao giờ nổi danh, nhưng tôi có thật nhiều thê thiếp. Đấy, cậu thấy đấy, những cô năy giờ đi ra đi vào trong nhà này, đều là thê thiếp của tôi cả. Cho cậu biết thế để cậu yên tâm. Không ai bắt cậu nhịn cả. Tôi sẽ thu xếp cho cậu mọi thứ. Cậu sẽ có một dinh thự thật đồ sộ nguy nga với nhiều thê thiếp như tôi nếu cậu muốn, nhưng cậu c̣n hơn tôi hai điểm chính: thứ nhất là cậu c̣n trẻ, thời gian hưởng thụ c̣n dài; thứ hai là cậu c̣n được nổi danh khắp thế giới nữa. Tóm tắt là như vậy, hà hà, tôi nói nhiều quá rồi. Bây giờ tôi nhường lời cho cậu đấy, cứ nói hoặc ghi xuống những ǵ cậu muốn, ghi thật chi tiết như là đơn đặt hàng vậy đó, rồi tất cả những thứ ngỡ như là không bao giờ có thể có đều sẽ trở thành hiện thực cho đời cậu. Nói đi, thoải mái mà nói...”

Hàn run run nâng tách trà, hớp một ngụm, rồi nói với vẻ dè đặt:

“Tự dưng... từ một người b́nh thường... mà lại bước lên hàng siêu phàm... một cách nhanh chóng như vậy mà không phải tốn công sức và thời gian nào cả sao?”

“Hậy, cũng phải tốn công sức và thời giờ chứ. Nhất là người như cậu, chúng tôi phải huấn luyện ít nhất là 6 tháng trước khi cho ra ḷ chứ lị!”

“Lạ nhỉ, vậy ra... bác đào tạo luôn cả Đại thiền sư và cái ông xưng là Con thứ của Thượng Đế? Những người này rất giỏi kinh điển và giáo lư của tôn giáo họ... không lư chính bác huấn luyện cho họ phần đó?”

“Ậy, nói vậy là chẳng hiểu ǵ cả. Tôi đă bảo rồi, có tài chút chút th́ tôi làm cho tài nó to lớn lên, không có tài th́ tôi làm cho thành có tài. Mấy ông đó đều có tài riêng của họ, tôi đâu có huấn luyện cho họ cái tài đó được, nhưng nếu họ muốn được nổi tiếng nhanh và lan rộng, ảnh hưởng khắp thế giới, hốt được nhiều tiền bạc, th́ phải nhờ đến 'dịch vụ' của chúng tôi. Có thể nói họ gíống như những diễn viên vậy thôi; họ có tài diễn xuất riêng của họ, nhưng phải có ông bầu và đạo diễn sắp xếp và hướng dẫn họ mọi thứ trước khi ra sân khấu chứ! Này nhé, tôi nói như vầy th́ cậu dễ hiểu hơn: khi họ thuyết giảng một chủ đề ǵ th́ đấy là nghề nghiệp chuyên môn của họ, tôi không biết và không hiểu, nhưng thành phần khán thính giả và tâm lư quần chúng ở địa phương đó là điều tôi phải nắm vững và báo trước cho diễn giả là nên nói về cái ǵ và tránh đề cập đến cái ǵ. Giặm thêm một chiêu quảng cáo rầm rộ cùng một phái đoàn 'c̣ mồi' hùng hậu của tôi đưa tới nữa th́ các buổi diễn giảng thành công lớn thôi.”

“Điều cháu thắc mắc là... tại sao có rất nhiều học giả, giáo sư đại học, khoa học gia, bác sĩ, dược sĩ... nói chung là thành phần trí thức, đến nghe họ diễn giảng rất đông. Cháu nhận thấy trong một hội trường 1,000 người th́ cũng có khoảng 100 người trí thức thượng thặng rồi. Vậy th́ họ quá thành công đi chứ, không lẽ chỉ nhờ quảng cáo?”

“Ậy, bởi v́ cậu em cũng bị nghệ thuật quảng cáo làm cho mờ mắt đi nên mới lấy làm quan trọng về sự hiện diện của đám trí thức kia. Vậy chứ tôi hỏi thật, làm sao cậu biết là có một số trí thức đến nghe diễn giảng?”

“Dạ... th́ cháu đọc báo... và xem truyền h́nh, xem băng video...”

“Đó, đó, mấu chốt là chỗ đó. Vẫn là một trong những chiêu thức quảng cáo thôi. Nhưng mà cậu em này, cho dù đám đông trí thức kia thực sự có mặt đi nữa, cậu em cũng không nhận thấy rằng điều đó trên thực tế chẳng có ǵ gọi là đáng kể hay sao? Nói cụ thể, nền giáo dục hiện đại chỉ đào tạo nên những trí thức khoa bảng chuyên ngành, học ngành nào, biết ngành đó. Cái đám trí thức trường lớp kia có biết ǵ về tôn giáo đâu! Cho nên ngoài xă hội, hay ở trong ngành của chính họ, th́ họ là những con người có giá lắm, nhưng xếp hàng vào những cái ghế để nghe giảng về tôn giáo th́ họ chỉ là những con số zero mà thôi. Hà hà, một trăm con zero cọng lại với nhau vẫn là con zero thôi cậu ạ. Cậu không thấy điều đó sao? Cậu nên biết rằng ở bất cứ ngành nào cũng vậy, diễn giả tŕnh bày vấn đề chuyên môn cho những người cùng ngành th́ mới là diễn giả cao cấp, chứ c̣n diễn thuyết cho những người không biết chi về ngành đó th́ chỉ nói những điều cơ bản thôi, có khó khăn chi. Một bác sĩ thuyết tŕnh mà một trăm bác sĩ khác chịu khó đến ngồi nghe; một linh mục diễn giảng mà hàng trăm ông linh mục khác xếp hàng vào hội trường; một thầy tu Phật giáo diễn giảng mà hàng trăm ông thầy tu Phật giáo khác tụ đến để học hỏi, th́ mới thực sự là đáng kể đó.”

“Thế th́... thực sự họ, những bậc thầy đang diễn giảng cho quần chúng, có đáng để cháu theo làm môn đệ không vậy?”

“Ừm... cái đó th́ tùy cậu thôi. A, cậu là đệ tử của một trong những bậc thần thánh này ư? Không sao, không sao. Cậu vẫn cứ tiếp tục lắng nghe họ điều ǵ cậu thấy hay và có thể áp dụng được. Nhưng đừng mơ mộng và tưởng tượng quá sức, vậy là được rồi. Một phàm nhân mà vỡ lẽ ra là thần tượng của ḿnh chẳng có ǵ siêu phàm cả th́ mới đau khổ; c̣n ḿnh đấy hả, ḿnh cũng ngang tầm với thần thánh th́ đâu c̣n bị đổ vỡ nữa, phải không cậu! Ứ, rồi cậu sẽ quen thôi cậu à. Thôi, cứ lo cái danh cái phận của cậu đi. Cậu xích lại đây chút, tôi bật mí cho cậu nghe điều quan trọng này. Này nhé, tất cả các thân chủ của tôi đều có chung một kinh nghiệm, một cảm giác là: dù ḿnh chẳng có ǵ xứng đáng thánh thần cả, nhưng khi có một số người mê tín theo ḿnh th́ tự dưng ḿnh cảm thấy ḿnh là thánh thần thật. Mà khi có được cảm giác ấy rồi, tự dưng hành động, cử chỉ, lời nói của ḿnh trước đám đông bỗng trở nên nghiêm trang, dị thường, tương xứng ngay với vai tṛ của thần thánh. Chính cảm giác đó vây bọc lấy ḿnh và tạo cho ḿnh cái hào quang thần thánh. Cái hào quang đó tỏa ra rồi đấy hả, nó loang đi khắp nơi, loang trên những tiếng nói, loang trên những h́nh sắc, loang trên giấy mực, rồi loang vào trong đầu óc, tạo nên một làn sóng, một phong trào của đam mê... Đam mê cái ǵ cậu biết không? Không phải đam mê ông thần bà thánh mà đam mê chính cái u mê quên ḿnh của ḿnh.”

“Hơ... nghĩa là sao?”

“Nghĩa là con người chỉ đam mê chính nó thôi-bằng cách quên nó đi, để gửi trọn niềm tin và nghị lực của nó vào một đối tượng mà nó nghĩ là cao tột, thần thánh.”

“Ưm... cháu vẫn không hiểu.”

Lăo chủ nhà xua tay:

“Thôi, không cần hiểu cũng được. Có lẽ nên nói với cậu một cách dễ hiểu hơn. Làm sao chúng ta lại có khả năng trở nên thần thánh giữa thế gian này khi mà chính bản thân vẫn rất là phàm? Không phải là ḿnh phải vươn lên, vượt thoát cái phàm t́nh-v́ vượt thoát nó th́... h́ h́, chúng ta làm không nổi-mà chính là phải biến cái số đông kia thành u mê, phàm tục hơn mức phàm tục b́nh thường. Ha ha, cho nên, cậu đừng tưởng là các cô cậu thần thánh làm việc nhiều hơn tôi đấy nhé. Các cô cậu chỉ chi tiền và đóng tiền hụi mỗi tháng thôi, rồi đi tŕnh diễn và hưởng thụ cảm giác được tôn vinh; c̣n tôi đấy à, tôi ở trong bóng tối, làm tất cả mọi việc để tô điểm cho hào quang của các cô cậu, không những thế, c̣n phải trét bùn cho đám phàm phu nữa kia! Thôi, nói chuyện với cậu như vậy cũng khá nhiều rồi. Bây giờ kết thúc được chưa?”

“Kết thúc? Chưa ǵ hết mà?”

“Th́ kết thúc chuyện giới thiệu để đi vào chính đề là cậu muốn trở thành một nhà đại danh họa kiêm đại thi hào của thế kỷ. Cả hai ngành này hiện nay c̣n trống, tôi ưu tiên dành cho cậu đấy. Danh vị như vậy được chưa?”

“Đại danh họa... dạ th́ thôi, bác là cố vấn nói sao cháu nghe vậy, cháu xin nhận. C̣n đại thi hào th́... cháu ngại cái chuyện chữ nghĩa lắm bác ơi. Vẽ bậy bạ, không nói lời nào c̣n dễ qua mắt người ta chứ chữ nghĩa mà vung ra bậy bạ th́ người ta biết ngay.”

“Ấy, lại lo xa nữa rồi. Nói cậu nghe, chữ nghĩa bây giờ đấy à, có ǵ đâu, đă chết hết rồi. Nhất là thứ chữ nghĩa trong thơ, nó bị tuốt hồn đi, chỉ để lại cái xác. Gọi là thơ 'xuất hồn' ấy mà. Xuất hồn đi th́ c̣n lại cái xác chết thôi chứ ǵ. Thế th́, cái xác chết này đặt bên cạnh cái xác chết kia, có ǵ phải ngại ngùng.”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Nghĩa là... ấy trời ơi, sao mà dốt thế! Nghĩa là trong đầu cậu nó hiện ra cái chữ chết băm chết tiệt nào th́ cậu cứ việc viết nó xuống giấy, một chữ một hàng, hai chữ một hàng, ba chữ một hàng hay mấy chục chữ một hàng cũng được cả. Thậm chí trên một trang giấy, cậu chỉ cần ghi xuống một chữ thôi, một chữ nói lên cái ǵ cậu đang thèm... chẳng hạn, chữ 'gái' hay chữ 'rượu' rồi th́ chính một chữ đó cũng là một bài thơ tuyệt tác đấy cậu ạ! Chẳng cần giai điệu tiết tấu chi ráo trọi. Cũng không cần gieo vần. Và dĩ nhiên là không cần luôn cả luật bằng trắc. Thế mới khỏe chứ. Thơ kiểu ấy ai làm cũng được cả, nhưng cũng bằng thứ thơ ấy mà trở thành đại thi hào th́ phải qua cái ḷ đúc ở đây đấy cậu ạ. H́ h́... Mà nói th́ nói vậy chứ trước khi đi vào kỹ thuật làm thơ kiểu điện tử, tôi cũng thuê khoảng 5 thi sĩ làm cho cậu chừng 250 bài thơ có vần điệu đàng hoàng, rồi sau đó mới tới lượt cậu ra tay, điểm xuyết bằng những bài thơ 'xuất hồn' để phất lên phong trào thơ hậu hậu hiện đại nhé.”

“Ơ... có dễ qua truông không ạ?”

“Dễ, yên trí đi. Cậu không có niềm tin nơi cậu th́ cũng phải đặt niềm tin nơi tôi chứ. Tôi nói ai là thiên tài th́ người ấy sẽ là thiên tài. Tôi đây,” đặt tay lên ngực, “là người đă từng đẻ ra mười mấy đại thiên tài thần thánh của thời hiện đại. Không ai trong số đó bị thất bại. Tất cả đều được xếp hàng đầu, chen chân với những đại thiên tài khác của thế giới truyền thông quảng cáo.”

“Vậy th́ khi nào bác mới bắt đầu lo việc cho cháu?”

“Đă bắt đầu từ khi năy, khi cậu mới đặt tiền cọc kia. Kể từ ngày mai, cậu đến đây, mỗi ngày 4 giờ đồng hồ, trong ṿng 6 tháng, để được huấn luyện. Vậy nhé. Thôi cậu về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy c̣n chuyện đóng tiền mỗi tháng...? Có cần phải làm tờ hợp đồng hay thứ giấy tờ ǵ không ạ?”

“Ngày mai hăy tính. Cậu sẽ không bao giờ thua lỗ trong vụ đầu tư thiên tài này đâu. Bảo đảm mà.”

“Nhưng... cháu vẫn muốn hỏi một điều.”

“Cứ tự nhiên.”

“Cháu sẵn sàng đóng tiền bảo hiểm hàng tháng cho bác, sẵn sàng chi cho mọi thứ mà bác yêu cầu... nhưng bác có thể nói thêm cho cháu nghe thử cái bí quyết thế nào có thể khiến ḿnh càng lúc càng nổi tiếng hơn, nổi tiếng một cách nhanh chóng? Cháu chỉ hỏi cho biết mà yên tâm vậy thôi, chứ trăm sự th́ vẫn nhờ đến bác.”

“Dĩ nhiên, tôi biết chứ. Tôi đâu có sợ cậu ăn cắp nghề của tôi hoặc từ chối dịch vụ của tôi đâu nào. Hà hà, nói chung th́ muốn nổi tiếng thật nhanh ở đời này th́ cũng chẳng có phương cách nào vượt qua được quảng cáo. Chỉ là quảng cáo mà thôi. Cụ thể như vầy nhé: khi cậu cho ra một bài thơ hay một bức họa, cậu cứ việc đề tặng những nhân vật nổi tiếng, cho dù họ chẳng biết cậu là ai; mặt khác, sẽ mướn người viết bài khen ḿnh, xếp ḿnh ngang hàng với những nhân vật nổi tiếng thế giới, rồi cứ thế mà lặp đi lặp lại, riết rồi sẽ nhập tâm quần chúng. Ngoài ra, cậu cũng có thể phịa ra rằng cậu đă từng quen biết hoặc thân cận với những nhân vật nổi tiếng.”

“Xin ngắt lời bác, phịa như vậy lỡ như những nhân vật ấy phản đối, nói rằng họ không hề biết cháu th́ sao?”

“Ậy, thứ nhất, chỉ nên phịa là quen biết hoặc đă từng đàm đạo với những người nổi tiếng nhưng nay đă chết rồi. Trường hợp họ c̣n sống đấy à, họ cũng chẳng phản đối ǵ đâu. Những người nổi tiếng đâu có thời giờ để làm chuyện đó, hơn nữa, hai bên cùng có lợi, họ có mất mát chi đâu mà cải chính! Hiểu chưa? Nghệ thuật quảng cáo của tư bản hay nghệ thuật tuyên truyền của cộng sản cũng giống nhau thôi cậu ạ. Chắc chắn là phải nắm được cái kỹ thuật bịa đặt. Bịa thế nào mà người khác không kiểm chứng được, hoặc có muốn kiểm chứng cũng lười biếng, v́ mất nhiều thời giờ quá. Đối với các nhân vật nổi tiếng, dù họ có biết ḿnh bịa đặt chuyện gặp gỡ đàm đạo với họ, họ cũng chẳng làm ǵ đâu v́ ḿnh vừa tự khen ḿnh, vừa tâng bốc họ mà! Sao, yên tâm chưa, c̣n thắc mắc ǵ nữa không?”

Hàn lắc đầu, rồi lại gục gặc đầu tỏ ư vừa ḷng. Chủ nhà tiễn khách ra sân:

“Gặp lại cậu ngày mai nhé, đại nghệ sĩ!”

“Dạ, chào bác.”

Hàn bước ra sân, đi bộ trên con đường lát sỏi hướng về chỗ đậu xe. Trong lúc bước đi, hắn bỗng có cảm giác là trời đất trở nên chật hẹp đi, và chiếc xe Mercedes của hắn tự dưng như bị rút lại một cách nhỏ bé tầm thường. Lên xe, nổ máy, lái từ từ theo con đường tráng nhựa cong cong dẫn ra cổng chính, hắn hưởng thụ cảm giác lâng lâng như được lớn phồng lên từ tinh thần đến thể xác. Chạy một đoạn, Hàn buột miệng nói:

“Ha, cha nội này khờ dại quá. Hắn tài như vậy mà không chịu làm thiên tài, cứ lo lót ổ cho người khác nổi danh không à!”

Bên trong, chủ nhà cũng đă trở vào đến pḥng khách, nhặt mấy tấm chi phiếu trên bàn lên, nh́n lại một lúc, mỉm cười:

“Lại thêm một thằng ngu bỏ tiền mua cái huyễn danh thiên tài. Thiên tài là ǵ mà ham dữ vậy? Chỉ là con đẻ của quảng cáo; quảng cáo là con đẻ của tính khoa trương; tính khoa trương là con đẻ của sự trống rỗng bên trong; sự trống rỗng bên trong lại là đứa con hoang tưởng tào lao nhất của thiên tài khi hắn khánh tận tất cả niềm tin và hiểu biết đối với cuộc đời. Hậy, thiên tài, thiên tài, các ngươi có làm nên tṛ trống ǵ đâu! Các ngươi chỉ thích đùa chơi với ảo tưởng để lăng quên nỗi cô đơn, niềm thất vọng và sự bất lực của ḿnh đối với vĩnh cửu mà thôi... khà khà, rốt cuộc chính ta lại đẻ ra các ngươi, nhưng các ngươi th́ chỉ đẻ ra một thế giới thật rỗng.”

 

 

 

Back Up Next