Bạch Loan
Bến Xưa
Anh về ghé bến sông xưa
Bờ hoang bãi quạnh gió mưa bời bời
Hoàng hôn xõa tóc bên trời
Nhớ con thuyền cũ ra khơi không về
Cồn hoang mây nước hẹn thề
Cây mơ bóng biếc não nề giọt thu
Trường giang khói sóng mịt mù
Thuyền em lơ đãng phiêu du bến nào?
Anh về góp gió, nhặt sao
Giữ làm kỷ vật thuở nào yêu em!
Áo Trắng
Áo em trắng như mây trời hải đảo
Phố đông người chỉ thấy một mình em
Chiều hôm ấy mây mù giăng áo não
Mà lòng nghe nhạc trổi khúc êm đềm
Từ dạo ấy giữa ngàn hoa sắc thắm
Tôi chỉ yêu một màu trắng đơn sơ
Chiều cuối tuần Sàigòn phơn phớt nắng
Đi bên em là cả một trời thơ
Rồi một sáng phố phường hoang bóng giặc
Khắp kinh kỳ lửa loạn dậy thương đau
Nên từ đó trên bước đường luân lạc
Mỗi cuối tuần lòng bỗng thấy xôn xao
Chiều hôm nay thẫn thờ bên hiên vắng
Chợt ngẩng nhìn mây trắng lững lờ trôi
Nhớ Sàigòn và thương tà áo trắng
Một lần đi là vĩnh viễn chia phôi !
Chợt Nhớ
Chợt nhớ về trường cũ
Thương quá thời thơ ngây
Cổng trường ngày hai buổi
Thắp thỏm đứng chờ ai.
Chợt nhớ về phố cũ
Thương con đường năm xưa
Bên hiên nhà góc phố
Hai mái đầu đợi mưa
Chợt nhớ công viên cũ
Tượng đá dường suy tư
Sánh vai con đường sỏi
Buồn ơi phút tạ từ
Chợt nhớ về quê cũ
Thương dòng sông tuổi thơ
Hoa lục bình tím nở
Trên dòng nước lững lờ
Chợt nhớ về bến cũ
Con tàu đi trong đêm
Hăm tám năm cô lữ
Quê hương biết đâu tìm ?
Phù Vân
Tha phương mấy độ phong trần,
Bao nhiêu gió bụi bấy lần thương đau.
Người đi kẻ ở nghẹn ngào,
Thiên thu đá cũng chao dao ngậm ngùi.
Trăng thề ai xẻ làm đôi,
Một người lẻ bóng, còn người tương tư.
Ngày đi gió cát mịt mù,
Ngày về sương điểm mái đầu bâng khuâng.
Áo phai chưa giũ phong trần,
Người xưa đi khuất, nhện giăng cổng nhà.
Buồn thay cõi sống người ta,
Ba sinh một kiếp chỉ là phù vân!