Bạch Xuân Phẻ

 

 

Giới thiệu thi phẩm "Hương Lòng" của Bạch Xuân Phẻ

 

 

Lòng mẹ
Nỗi lòng mẹ rất mênh mông

Con không thể tả bởi dòng mực son

Mẹ là biển cả đời con

Dạt dào tình khúc ru con đêm ngày.

 

Quạnh hiu

Cô quạnh hồn ai buổi xế chiều

Mây mờ che khuất ánh dương xiêu

Gió thu lành lạnh hồn tơ liễu

Lá rụng bên thềm thêm hắt hiu.

 

Thu

Tĩnh mịch trời thu sao lành lạnh

Ngồi tựa vai kề đã mấy canh

Trăng mờ huyền ảo bên dòng suối

Người đẹp bên mình ngỡ trong tranh

 

Tôi vuốt tóc em đến ngang lưng

Thì thầm khẽ bảo tóc em mềm

Nhìn đôi môi mọng màu phượng thắm

Rạo rực trong tôi... một mối tình

 

Trời thu thu lại trở về thu

Hình dáng năm xưa bỗng mịt mù

Tóc xưa như một làn mây trắng

Tình mãi như là những lá thu.

 

Đêm cuối cùng
Trời thanh vắng bờ hồ thêm tĩnh mịch

Đêm cuối cùng ai biết nói gì đây

Chỉ ngồi yên nghe gió thổi hây hây

Như đang nói lời chia tay cách biệt

Và xa em, trong lòng anh đã biết

Việc học là hơn, sẽ cố quên em

Nhưng đêm nay giây phút quá êm đềm

Ru em ngủ trong vòng tay trìu mến.

 

Sương rơi

Sương rơi trên vai gầy

Lạnh lùng hồn băng giá

 

Sương rơi trên bể cả

Sóng vỗ về dịu êm

Nằm một mình lặng im

 

Sương rơi trên môi mềm

Đêm về bao thao thức

Mơ về ai hư thực

Sương, sương hay là em?


 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ