Bích Khê
Ảnh ấy
Anh thấy mơ màng trong ảnh ấy
Người em lăng mạn quá đi thôi
Anh nh́n trân trối, anh tơ tưởng,
Anh ngỡ là em đứng đấy rồi.
Anh tính ôm chầm lấy mắt mơ
Lấy môi lấy má... lấy ngây thơ
Để anh nút ớn mùi hương ấm
Của một t́nh yêu giận hững hờ!
Anh tính—kề tay lên trái tim
Ta đ̣i nóng hổi với say im
Nhưng chao! sao chỉ không gian lạnh?
Không bóng! không h́nh!—không có em!
Anh gh́ lấy ảnh. Những đau thương
Thấm tận ḷng anh khổ chán chường.
Anh úp mắt vào đôi mắt ấy,
Rồi không ngăn được, lệ anh tuôn...
Nước mắt tràn trên đôi mắt ấy,
Nào hay anh khóc, phải em đâu!
- Bờ môi em khóc v́ anh khóc
Cho lệ ḷng anh bạc vẻ sầu!
Anh không rời nữa ảnh thơ ngây
Và trở nên người dễ khóc lây.
Anh khóc mắt anh trong mắt ấy,
Để rằng: - Em khóc với anh đây!