Bùi Minh Vũ
(Kính dâng lên hương hồn cha tôi)
Đi uống cà phê
và bỏ quên một bị vi cá mập
Tôi bắt đầu ngày yêu em
bằng cái tát linh hồn
và mở mắt
tin rằng em đứng đợi
Cảnh vật như hàng thần
Phía xa xa là đỉnh mù tăm quen mắt
Tôi muốn cắt đôi chân
Muốn các cửa hiệu chẳng bán giường
Và ánh nắng tan dần tan dần như đôi mắt em khép lại
Tôi bắt đầu ngày yêu em mãi mãi
bằng cái tát linh hồn
Sợ côi cút những ngày sau cô độc
Có trăng non nằm ngủ với mặt trời
Có rừng mọc xanh những đồi hoang dại
Những con sóng khờ khạo ngơ ngáo
đi uống cà phê và bỏ quên một bị vi cá mập
Tôi xếp lại những nếp nhăn trên mặt
Bắt đầu ngày yêu em, yêu em.
Tìm em trăng lầm lỗi
Anh lóc cóc tìm em trên đồi trăng
Lóe lên niềm tin trăng giết
Còn để lại mùi hương trắng
Anh lọc lừa từng ngọn cỏ
Lọc lừa từng hòn đá
Lọc lừa từng vạt trăng phơi
em ở đâu?
Anh loay hoay bên hốc đá
Loanh quanh dậm nát vòm trăng
Anh loạng choạng anh lòm khòm
Lõm bõm trên vạt trăng tròn
Em ở đâu
anh lóp ngóp lòng khòng lóm thóm
Mùi hương trắng loi nhoi lố nhố
Anh lọm khọm lon ton loáng choáng
Tìm em mãi trong mù trăng
lầm lỗi.
Tiên cảm
Em muốn đi bên anh suốt đời
Nhưng
anh ơi
anh chỉ là chiếc bóng giọt nước mắt
em muốn chết cùng anh
Nhưng
anh ơi
anh đã chết khi chưa gặp em.
Đi chơi
Hôm qua tôi đưa tôi đi chơi
Tay cầm hòn đá
Tay cầm hòn đá
Đá hỏi
Sao chỉ có hai chúng ta?
Khúc bi ca số Tám
1-
Em đi rồi
Căn nhà ba mươi mét vuông mùa đông chưa thức giấc
Cánh cổng chiếc chìa khóa nhắm mắt
Lối vào dấu chân em, chân Phốc
Chân ngàn vạn bạn trăng, ngàn vạn sương trời
Ngọn đọt lang vươn lên chờ đôi búp măng non
Những đọt muống há mồm đói nước
Cây ớt quả xanh chờ bữa ăn canh chua lá lóc
Cái bàn chờ tờ báo Tuổi trẻ cười nằm ngủ
Anh không giẫm lên lối vào buồng
Sợ con Phốc biết những điều không thể
Ôi một màu thức thời gian
2-
Em đi rồi
Biết nói gì với người hàng xóm Đinh Giêm
Đôi mắt nhìn vườn rau đầy hoa muống trắng
Đôi mắt nhìn vào nhà đượm nồng tình trăng
Đôi tay chìa ra hai ngàn rượu nhạt
Anh trú chiếc mặt nạ
Hình con sâu
Đang trườn bò trên cỏ
Ngắm ánh trời mù đôi mắt
Em đi rồi
Biết nói gì với người hàng xóm Đinh Giêm
Gửi
linh hồn con chim kêu
Xác thân trên rẫy
Đôi bàn to chân voi
Gọi tên em nhịp chày đôi vọng lại tiếng chiêng dài
3-
Em đi rồi
Bầu trời rung rung
Vài đám mây chết dữ
Mưa sao băng
Anh nằm sấp xuống góc sân đêm
đất đỏ nhét đầy lỗ mũi
Anh thở bình hơi kỷ niệm mong chờ
Con kiến khôn nòi bò lên con mắt
Con mắt chưa hề giận lừ đừ nhắm dần nhắm dần
Em có thấy mưa sao băng không
Con Phốc nhìn
Ngớ ngẩn hoài niệm
Im lặng đêm mang về tinh khiết dáng hình em đất đai sắc đẹp muôn đời
Đêm Kim Xinh trận mưa sao rực rỡ
4-
Chẳng có sự dịu dàng nào sánh với đêm
Căn nhà thức
Phố đỏ lên đèn
Chẳng có tiếng trẻ con
Nhà hàng xa lắm
Nhà hát xa hơn
đôi tay chồng lên nhau màu sắc tím
Tường trắng cười quỷ sứ
Anh úp mặt trước cửa nhà
Băng bó trái tim
Băng bó hoài niệm
Giọt giọt đau nhỏ xuống từ ánh đèn nê-ông
Anh lạnh người cửa sổ hé ra
Đen mái tóc dài đính chiếc kẹp lâu đài
Thòng xuống chiếc Attila
Em không tay
Em không tay.
5-
Anh bò lên nơi em nằm
Chiếc gối nhoài xuống sàn nhà
Chiếc mền bay lên trần nhà
Lơ mơ hồ Ea thành em bắt tôm chiều đông giá
Đôi chân rời ra
Đôi tay lăn xuống đất
Những con kiến tha hồ
Những con muỗi tha hồ
Em chồm xuống từ trần nhà tím tái
Anh vổng đôi môi uống từng ngụm gian hồng
6-
Em đi rồi
Anh leo lên mái nhà
Khấn vòm đêm bằng giọng ăn mày
Kìa xa
bóng dáng con Phốc phờ phạc
Em từng nhai cơm bế bồng mặc áo
nhìn đắm đuối đôi mắt thơ sâu thẳm mùa đêm
Phốc chồm lên mài nhà nâng anh hạt sương trong
Những hạt lệ đầu tiên Phốc nhỏ xuống cõi trần
Nữ thần Venus nhắm mắt dắt Phốc trong hiu quạnh đường rừng
Ngày sau
Người hàng xóm Đinh Giêm thấy Phốc nằm ngoài cổng nhà
Chết gục
Miệng còn ngậm một hạt chanh dây em chưa kịp gieo.
Mây bay
Em bị chôn vùi trong tâm tưởng
Trôi theo dòng máu
ở cuối nguồn lòng anh
trong thế giới cấm kỵ
lần ta bên nhau
hai giọt sương trong gió
thật khó đoán định
đêm giữa ban ngày?
Những nụ hôn nhạt nhòa mưa ký ức
Mang thai đầu mùa rẫy linh hồn
Bị chôn vùi
Những nhát cuốc thân quen bị bán chác.
*
Một đêm những ngôi sao va vào nhau trong vốc tay
Ta làm rớt chiếc khăn nhỏ như mắt kiến
Trên lối quen làm tình
Lúc em thật lòng cong người một dấu hỏi
Chúng ta sống để làm gì trong thế giới bỏ quên ngày
Bon lừa chen dối được đánh bóng bằng mỡ gà công nghiệp
Đêm loạng choạng
Nghiêng lệch gió
trăng rơi bì bạch
Trên cái đùi cây chưa có dấu tay người.
***
Em trong lòng tay lạnh Sơn La
Chẳng có tên có tuổi
Như một di tích bỏ quên
Đêm đắp lên em
Gió cũng giành phần hát rời ru thơ nhỏ
Thế giới phẳng lì
Vài ngọn núi sang bằng
Em ngao du con búp bê gồng gánh
Ngày vẫy tay
Đêm giang tay
Em nhắm mắt trên cơ thể của bầy nhái.
***
Từ trên biển mây trắng
Ta hôn em trong hoang sơ
Hai đứa ăn mày nhân thế
phận người phơi trắng mây
mưa lộp độp nghe như tổ tiên khóc
Vì các cháu vô tâm với ông bà
Xé chiếc khăn thời gian phủ lên bàn thờ khấn
Cay xé không gian nơi ta ngỡ ngàng thấy em biến thành tiên nữ
Chẳng ở lại trần gian
Ta đi chiếc đầu trên núi
Hai chân ta móc vào mây bay mây bay.
Lão ngư Kỳ Tân
1
Lão ngư nhìn
còng gió lao xuống biển
Mất hút bọt trắng bập bùng
chôn cuộc đời
Vì những đôi mắt
Những đôi tay
những đói thèm cấm kỵ
thỉnh thoảng chạy vèo lên bờ
chẳng cắn bàn chân gân guốc chằng chịt
ngắm nắng chiều sắp chết
chiếc ghe nhọn đèo bòng lưới và cá trắng
có thể đè bẹp
trên những đụn cát câm
và đôi mắt già ngư hai ngôi sao vỡ.
2
Xúng xính áo quần mốc thích
Lão ngư nhìn biển lắc lư
trên ngọn sóng
Lắc lư cuộc đời trên biển
Như con còng gió ẩn mình
Đóng cuộc đời trên chiếc ghe
Nhốt cuộc đời trong chiếc mủng
Tóc chai hấp dẫn nắng vàng
Lão ngư bám biển cái nút áo
Bám vải
Những lần biển khiếm nhã
điên cơn sóng động
lão ngư vỗ vai mặt trời
mơ mờ đàn cá cơm đen sánh.
3
Khi bão bay bờ cát trắng
Mất dấu chân lão ngư
Như tuổi thơ chẳng còn mực tím
Ăn những chiếc ghe
Uống những lời thề
Ghìm giữ linh hồn thân xác thong dong
màu thời gian đụn bại
những con còng xanh xao vùi trong nước
Khói nhang trên những hàng dương
Những chiếc ghe ghẻ lạnh trên cơ thể của biển.
Lão ngư bập bềnh chiếc phao trắng
Phanh ngực áo mốc meo.
4
Lần em xăm đôi mắt cá
Tối sẫm biển
Chao đảo chiếc thuyền nan
lưới thủng
Lũ cá bỏ đi giang hồ
Lão ngư khóc tấm lưng trần say gió
Ngắm hạt cơm nguội
Bỏng đôi mắt
bỏng dạ dày
Đôi tay em thò đôi mắt cá
Thò vào vành tim hẹp
Thò rỗng không chiếc lép
Tiếng ho he xám xịt nửa linh hồn
5
Làng Kỳ Tân dựng Lăng Ông bao giờ
Hội về xa khơi bình yên mong chờ may mắn
Ông ơi
Cá ơi
Trắng những chiếc thuyền lấp kín những bàn chân cong veo
các em gánh thâu đêm
các anh ngắm nhìn mái tóc chưa kịp gội
Lão ngư mơ về hội
Cầu ngư
Những con cá há miệng
Ngậm phao chờ bàn tay chai sì.
6
Trên bầu trời dưới bầu bạn
Trên đầu xanh dưới chân xanh
đôi mắt xanh xứ sở
Chẳng hề vơi
Nợ nặng cuộc đời
Sống như bọt sóng
Tắc nghẽn con chữ
Hồn nhiên cơm ngày
Nói như sóng vỗ mạn thuyền
Cười như gió đẩy đưa ghe
Nhuộm da bằng nắng
Cắn biển khi đói
Lão ngư ngồi trên chiếc thuyền nan như trên ghế bành
Thú nhận chiếc lưỡi có nhiều xương không nước bọt.
7
Con cái chẳng ai có sách
Lão ngư không ký được tên mình
Thuộc làu dân ca
thuộc làu sấm chớp lạch luồng cá chạy
Trong ống sớ giấy tờ nhì nhằng hẩm hiu
Những tờ khai sinh vàng ố
Như giấc ngủ ban trưa của cá
Lão ngư quên ngày sinh ra
Trong tiếng đạn bay quen thuộc
8
Lão ngư bước vào nhà
Như bước vào tổ chim
một thanh củi vẽ ra cũng không thấy
Lửa cơm bằng lá liễu
Chẳng có nước máy
Khát nước giếng
Thèm nước giếng
Hồn nhiên nước giếng
Nước giếng có lửa đốt cháy những im lặng
Những thanh củi trong ký ức trôi
vật vờ dòng An Mô cạn kiệt.
9
Dòng sông bám biển
cát lấp đôi chân
nạo vét đôi mắt
mơ hồ ngày
Cửa Lở
chiếc ống thổi lửa
Mang ghe về người về
Tươi rói đôi mắt cá
Áo quần còn đẫm muối trắng tinh
Kỳ Tân ngoi lên ngôi nhà mới
Lao xao lão nhậu cá cơm cười.
10
Biển trùm mền cuộc đời
Chẳng có nét chữ trên cát
Chỉ có bàn chân chơi vơi cùng bóng nắng nung trưa
Bị cột như một gói bánh
Đôi mắt mong manh lão ngư xa mờ
Những ngày dài không có đêm
Những đêm dài không có ngày
Những ngôi sao xúc động lặng thinh trở về làng
bước ra bước vào
con sóng bận tâm nát tan trong biển
Đầu thai làm kiếp khác kiếp người
Chẳng có nấm mồ dương gian rộng lớn
Nấm mồ không có đất đai
Trú ẩn những con còng gió
Thảnh thơi sóng vỗ.
11
Gió trăng chưa hề phản bội
Gặm nhấm những hư hao
Neo đậu bến bờ
Trên những sợi tóc hôi chai và bạc trắng
Lão ngư ngủ trên cát ăn trên cát tù và trên cát
Đẻ những đứa con trên cát
dã tràng nhà
những tảng đá nước lắc lư
Trôi những câu dân ca lắc lư
Những chiếc vòng cầu hôn lắc lư
Gió trăng muôn thuở khạc nhổ lên những xúng xính và nhũng nhiễu
Chúng lau sạch những hạt lệ chờ mong của lão ngư
Hề một vợt
Hai vợt cá và nhiều không đếm nữa
chu du trong bộ ngực trần
gió trăng mơn trớn.
12
Những chiếc xe đời mới
trên cung trăng chưa nhập về
Lão ngư đi bằng
Đôi chân voi trên biển
Đôi tay quật gập ưu phiền
đồng ca trong cơn say nước lã
Hút chung
Ăn chung
Quên lãng những đám cưới chửa hoang
Bên hàng dương vô số lối vào âm u huyền nhiệm
13
Con đường bê tông xích lại những ngôi nhà
kỷ niệm rong rêu
Ngàn câu dân ca nằm sâu trong lòng đất ẩm ướt
Ông táo về trời
Chìa vôi về đất
Bả trầu đắng cay
Lão ngư bóp nát những con số
nghiêng ngã thuyền lèo
vắng hoe đường cát
bến bờ buồn hiu
phía bờ xa ngoại ô em
một xấp báo một nắm vé số một chiếc bàn chải và một họng nước bọt.
14
Đêm mờ biển đi xa
lỗ chân lông còn dính muối
Căn nhà không nền
ngôn ngữ méo mó
con còng chẳng thay càng
Chẳng đổi mắt
Trên lưng gánh gồng
có ai hỏi giấy tờ và chất vấn
chưa nhặt nội tạng kẻ lạ
lão ngư chờ đợi.
15
Còng gió lao xuống biển
bọt trắng bập bùng
Lão ngư nhìn bóng mình tròn
Ngẩng đầu trên sóng
Thăm thẳm mất còn
Xanh nhòa đôi mắt còng mất hút
Lão ngư ngủ đôi mắt mở
Giấc mơ bập bềnh trên biển những lâu đài.
Con nhái
Em gỡ bỏ trái tim, nhún nhảy vũ điệu mưa
xưng danh buổi chiều hoài niệm,
Được mạ vàng, thả vào phù du sợ hãi
Bằng kháng cự mơ hồ
Anh lay động
Những chuyến ngao du những ngày thắm thiết
lần em tan trong môi hôn
Em gỡ bỏ trái tim
Ném vào đời anh những mũi tên gió bão
Con chim xiên xẹo không nơi trú ngụ
Trong bầu trời rỗng, chẳng còn danh tính
Chẳng còn mắt nước chân phù
mãi đội ơn sự tha thứ của khoảng cách mơ hồ
Những đợi chờ cuồng sợ
Những trống vắng lưu giữ bờ vai mong manh mờ mắt.
Em gỡ bỏ trái tim
Kết liễu ban mai trong đôi mắt đón chờ
Bôi đen chói lòa thu gom ước vọng
rụng những đám mây hình thành
Trong giếng nước sâu
Anh, ngồi vòng tay như con nhái, thở bằng da tê cóng, chẳng nhúc nhích, đợi sợi gàu dài thòng lọng em ơi.
Cục đá
Anh nhớ em
đêm ngắn một vòng tay cục đá
Anh hiểu giọt đau mau vứt bỏ khỏi dạ dày
Như cuối cùng chúng ta vứt cho nhau những đồng bạc giấy
ở ngả ba ngả tư
như khi ta nhắm mắt
giữ lại giọt buồn chia tay
giữ lại bóng hình vỡ ra tiều tụy
khi em bước tiếp với người đàn ông nhẫn nại đợi chờ
anh nhớ em
giá như chẳng có những khoảng cách
chỉ là nước
mênh mang tan trong
nhưng anh là cục đá thật thà
lăn lóc dọc đường
cục đá mùa đông
bơi trong giấc mơ em.
Người tình
Người tình ơi hết rồi
Trên đôi môi còn
vị mặn thời gian
Đôi mắt trủng sâu ngày chờ
Ngờ vực thản nhiên đến;
Qua lại đường nhấp nhô
Chân anh chồng lên chân em
Mắt anh quấn vào mắt em
Trái tim thảng thốt thèm ăn
Miếng tình ngây muộn;
Mơ nơi có em
Không thiếu bóng anh
Thơ không thiếu hình em
Trộn nhau những giấc ngủ
đông không áo giường;
Không gian chật
Đủ cho một làn gió
trườn qua
Hơi thở em
Anh ghì;
Ngày rã rời
nụ hôn rách bươm
Anh khâu bằng sợi nước mắt em
đêm giận hờn
Em nồng nàn lặng yên hối hả;
Thoi thóp chim về rừng gà lên ổ
tiếng gâu tắt nghẹn
Em đâu rồi đám lang úa vàng
Nước mắt mưa thấm đượm đôi vai trần
Căn phòng trần truồng không tắm;
Nghe từng tế bào ái tình
tự do nhân đôi vô tận
cõi tạm chúng mình chỉ một
đôi mắt mờ đôi tay mỏi đôi chân mệt
trái tim bổi hổi;
dại khờ thả rời nhau
rời nhau
người tình
nói gì
Người tình ơi?