Cao Mỵ Nhân
Giờ đã nửa đêm
Đã không tách bạch chuyện người
Giữ nguyên tâm sự tuyệt vời của em
Giật mình, giờ đã nửa đêm
Đèn lu bóng tỏa vàng thêm cuối đường
Bốn bề im vắng canh sương
Ý thơ e có tổn thương ít nhiều
Phải vì vẫn chuyện tình yêu
Hay trong tư tưởng có điều thăng hoa
Hoặc là dáng dấp tà ma
Mới vừa hiển hiện giữa ta bơ thờ
Bảo rằng chính tại mộng mơ
Đùa vui một dạo, khiến giờ nghĩa ân
Sáng ra, khơi chút lửa trầm
Thắp lên hương khói thì thầm nổi trôi
Bập bềnh hứng cảm pha phôi
Chập chờn mà ảnh thoắt rời ngõ xưa.
Vẫy gọi bình yên
Chao ôi hoa lá khô vàng
Phải sân cúc muộn, hay vườn quế linh
Phải quê xưa vẫn dập dềnh
Trong sương khói mộng, giữa bập bềnh mơ
Lối này em vẫn thẩn thơ
Hoang liêu tri kỷ, tiêu sơ điệu vần
Tiếng nào ai gọi cố nhân
Lời nào ai thốt ân cần đã im.
Bàn tay vẫy gọi bình yên
Chi Sơn nẻo ấy êm đềm cỏ sương
Quay lưng còn sợ lạc đường
Lệ rơi ái ngại tình vương chốn này
Bóng Hồ Linh khuất ngàn cây
Trăng lu từ độ người say mê người
Trúc tơ vẳng vọng xa khơi
Đắm say một thủa đầy vơi nghĩa tình.