Cao Thoại Châu

 

 

 

Mời Em Uống Rượu

có những đêm trường gợi tiếc thương

có ta lấy tóc đếm ưu phiền

có ta nâng trái sầu chín ră

có lệ ta ḥa chung hơi men

 

có mắt ta là ly rượu nhỏ

có đời ta là quán cô hồn

và có ta đang ngồi trong quán

uống cho tàn cho mạt kiếp nhân sinh

 

cũng có đau thương làm vui bạn nhỏ

có hoang đàng t́m thấy giữa cơn say

có tuyệt vọng trên vành ly rực sáng

và có em buồn ta cơng trên vai

 

có nắng chiều đang rơi ngoài băi

băi vắng chiều xa không bóng người

chứng kiến giờ ta lên cơn hấp hối

ta đội nón đi mời em uống rượu

 

cuộc t́nh sầu thôi hăy gác qua bên

ta đâu có giận hờn chi cuộc sống

dù thật t́nh buồn lắm phải không em

ta là ly vậy mà em biết không

 

ta là rượu vậy mà em biết không

uống đi em bởi ly đă kề

bởi ta buồn như câu chuyện kể

câu chuyện buồn kể giữa cơn say

 

bởi lát nữa đây mặt trời sẽ chết

mùa đông về không chỗ dung thân

ta sẽ đứng run trong gía lạnh

dáng bơ vơ như kẻ thất t́nh

 

và thấy em như bờ dóc đứng

ta chiếc xe đ̣ nổ bánh bơ vơ

mặt trời chết ở nơi nào trong ta

ta đă say làm sao biết được

 

em không uống nên có ta lẻ bạn

ṿng tay ôm hồ rượu thấy mênh mông

rượi đă hết hay mắt ta vừa cạn

em chối từ ta biết nói sao hơn

 

thôi giă tiệc và xin chào bạn nhỏ

ta tủi hờn bóp nát chiếc ly không

và ta tưởng chính ḿnh đang vỡ

mùa đông dài ta lại rất cô đơn

 

có ta trong một toa tàu trắng

tỉnh rượu nằm nô giỡn một ḿnh

có em c̣n đứng sau khung kính

có nỗi buồn gửi một toa riêng.

Sài G̣n 1969

 

 

Hoa Cỏ Tương Tư

tôi ngồi lại sau khung cửa khép

người đi rồi tay nhỏ giấu trong thơ

để mấy năm trời tôi vẫn đọc

thuộc ḷng hương thoảng ngón tay xưa

 

chiếc phong bé nhỏ không bền được

thời gian làm rách một đôi nơi

tôi lấy hồn tôi làm miếng vá

trăm năm nguyên vẹn trái tim người

 

người đi từ thuở không về lại

hoa th́ nhiều nhưng thấy ǵ đâu

trời rộng bao nhiêu không thấy được

bởi v́ ta đă trốn vào nhau

 

người ẩn náu trong những lời tôi viết

hoang đường mà chắc chắn biết bao nhiêu

phút giây nhỏ cháy lên niềm hạnh phúc

và tro than mặc sức chảy qua cầu

 

người ở lại tôi van người ở lại

sông có van con nước chảy bao giờ

để mùa xuân con chim tập hót

hoa cỏ thơm lừng, hoa cỏ biết tương tư.

 

 

Khi tiễn Trâm xa!

H́nh như tôi vừa tiễn một người

Có điều ǵ mất đi trong tôi

Lúc qua đèo tôi nhủ ḿnh như thế

Lệ có bào ṃn núi cũng khôn nguôi

 

Sáu giờ chiều nay người lên phi cơ

Người mặc áo hoa lần đầu gặp gỡ

Một buổi chiều mây đùn trắng xóa

Cho tôi già trong một cơi vô tư

 

Tôi tiễn người để biết kẻ đi xa

Đă mang theo hồn người ở lại

 

Sao người không đi bằng sân ga?
Có ánh đèn cho mắt tôi vàng úa.

Đời buồn tênh sao người không đi ngựa?

Cho tôi nghe lốc cốc trên đường.

Sao người không đi bằng xe đ̣?

Cho bụi khói ướt dùm đôi mắt.

Sao người không đi bằng hỏa xa?

Cho tôi tới nằm trên đường sắt.

Chờ đoàn tàu hú c̣i đi qua

Mà đoàn tàu chẳng bao giờ đến

Như tuổi thơ trườn đi vội vă

Cùng những điều không thể đặt tên.

 

Tôi không muốn người dùng phi cơ

Bởi đôi mắt làm sao ngó thấy?

Tôi không muốn người dùng phi cơ

T́nh chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy

 

Có thật người đă đi chiều nay?

Hay tiễn đưa chỉ là ảo tưởng?

Hay chính tôi, tôi vừa khởi hành?

Vào trong cơi nhớ nhung vô tận

 

Yêu có phải suốt đời níu giũ?

Một điều ǵ không có trong tay

Yêu có phải là cần thay thế?

Những cơn buồn vô cớ trong tôi

 

Có người đi sao trời không mưa?

Có người đi sao trời không nắng?

Rất lăng mạn sao tôi không buồn?

Mà chỉ thấy ḷng nhiều đau đớn!

 

Thôi hăy đi cho thật b́nh an

Và cô đơn trong suốt hành tŕnh

Sá ǵ tôi một cành cây nhớ gió

Hắt hiu buồn trên đỉnh núi chênh vênh

 

Chuyện người đi đă là có thật

Thôi cũng đành to nhỏ với hư không

Tôi là núi sao người bỏ núi?
Tôi là thuyền sao người không qua sông?

Tôi là cầu sao người không qua thử?

Cho tôi nh́n bóng nước rung rinh

Cho tôi nh́n tôi hốc hác điêu tàn

Cho tôi khóc và tôi nghe tiếng khóc.

 

Người đi rồi tôi như mặt bàn

Ngón tay nào vu vơ trên đó

Người đi rồi tôi như chiếc gương

Thỏi son nào tô môi trong đó?

Người đi rồi tôi như chiếc xe

Không hành khách ngủ vùi trên bến

Người đi rồi tôi như nỗi buồn

Không cách ǵ làm tăng thêm nữa.

 

Người đi rồi tôi c̣n một ḿnh

Làm nhà tu trong căn nhà trống

Nhưng ai sẽ tắt dùm ánh điện?

Cho tôi nh́n thật rơ đời tôi

Đời của tôi nhiều khi buồn muốn khóc!

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ