Cao Tiêu
Tịnh
Nghe từ vô lượng xuân
Thoảng mùi trầm hương tịnh
Thơ nối vần xương kính
Bay ngoài tầng chân không
Nghe có thức mây lồng
Êm lời ru đưa vơng
Êm như là nằm mộng
Thuở đất trời ban sơ
Đưa ta về nôi xưa
Cơn gió thơm tiềm thức
Niệm lành ân huệ trước
Vào thi đạo ta đi
Thong dong trời vô vi
Bốn phương như phẳng lặng
Chào b́nh minh hoa nắng
Ḷng thanh thản an nhiên
Gối bướm vào du miên
Cùng trăng sao nhập định
Giữa ḷng mây thanh tịnh
Men thơm ḍng thiên hương.