Cao Xuân Tứ

 

 

 

Phía bên kia trời

Khi ngày đồng lõa với đêm

kéo tấm màn tre treo ngang mí mắt

buổi trưa ngoại tịch trốn vào miếu mạo

ngôi làng trung du tiếp thu chiếc bè hải đảo

thả trôi đứa con ông trạng

bà già bôi vôi về với châu thổ hạ lưu

trong mênh mang khói nhang

vườn dâu xanh nhức mượt bướm vàng

không gian vắng gió mây đổ òa trước ngực

đủ mềm một chút chiêm bao

úp mặt trong trang báo tươi màu mực

ngày giấy chưa biết nói

hàng chữ hiện sinh bay gốc nhị nguyên

mùa màng nhiệt đới nhá nhem bối rối

sinh thái ù cạc trên triền suy tưởng đóng băng

nhớ đi em nhớ những ra đi những trở về

nhớ làm chi những bến bờ hẹn lỡ

ngàn-lẻ-một-đêm teo lại một giờ

chùm hoa đừng-quên-em-nhé cài nơi khung cửa

gác mái tưng bừng hạ nắng chói chang

chảy đi em hạt mồ hôi nẩy mầm sự sống

dưới nách thiên thần còn đấy ngấn son

của người góa phụ treo cổ đêm rằm

sờ một vòng cho tròn khuôn mặt

sờ một lần khép vòng trái đất

tuyệt vời hơn vạn giấc chiêm bao

và tôi cười vì em đã khóc.

 

Hai ngày với phố cổ

mái nhà con. âm dương. ngói.

mưa. ông giăng, vai nhỏ. chật vòm trời.

lỡ độ. chui vào người. chút nhé.

nghiêng đầu. mưa lệch. nhạt đường ngôi.

 

hôm qua váy ngắn. vi vu gió. tóc

dài đuôi ngựa quất mặt trời. nắng rắc

lửa, gió hắt hơi. ngõ lăn lóc lá.

đi về, phố cổ. mảnh tường. tôi.

 

 

Huế hè

chờ trăng về rửa chân

nằm phơi rốn giữa vòm cây bươm lá

những định kỳ không hẹn mà tới

hè mỏng teo như cái váy tơ tằm

…..

ngày ở đây khựng lại

chiều dựng đứng cột cờ

con đường rực phượng về

hiên nhà cũ vẫn sang mùi hoa bưởi

chiếc chiếu hoa che nửa mặt người

tuổi thơ vèo theo những xác ve

ngây ngây cơn gió dại

vang về cơn sốt ớt

bùng một giây xé lưỡi tha nhân

húp cả mắt sưng cả môi

hắt cả hơi lúc hai mươi

mấy tuổi đời đổ xuống

nứt nẻ tôi

…..

thành phố gào trong cổ họng

còn ai thoi thóp mơ mưa

đất trời thu vào một thoáng

mang mang nước

cồn hến xanh hay hồ mắt xanh rêu

….

mặc thuyền rồng thuyền nan xuôi ngược

con đò tình quá tải ta bơi

mà đêm thì cứ vàng cứ vội

sông trôi nhẵn mặt người

vãi ong kiến tung mãi tận đáy trời

19.6.02

 

Amsterdam

Là môi hổ phách

Hôn biêng biếc màu trời

Là nắng mật ong

Hắt qua ngôi nhà sún răng

Là cầm cư loài chim đất

Lông là rêu bám mái cong

Là ghế bàn thâm nâu

Là zích zắc quán hàng

Bếp trưa vắng khói

Ai ngồi tơ mơ gạch ngói

Là kim cương đeo cổ gác chuông

Là mùa mưa giẻ bình yên

Đi vào giấc ngủ Anne Frank

Là Descartes tra vấn xác thân

Vàng con mắt đêm

Là không gian

Rembrant bát ngát tàn nhang

Là đèn đỏ đèn xanh mò dưới đáy kênh

Là sữa căng em một ngày cạn mẹ

Là con chữ phân thân giữa dòng

Dấu than dấu hỏi dấu chấm vân vân

Là bên kia gió mùa nhiệt đới

Là bên này biền biệt ngàn khơi

Là đất thấp hơn biển một

đời người

1.5.02

 

Phủ Giầy

tiếng nắng vỗ lưng chiều

xâm mình đóa mây thập cẩm

tình đói ăn xin

mút mùa chiêm

từng bát từng bát

đong nỗi cô đơn vàng mã

em phủ phục

huyền thoại mẫu nào cụ thể hơn

giấc mơ phồn thực

và tôi chở khói hương

đi vào vận hội

 

Phủ Giày, Tiên Hương

rụng mùa chiêm

giấc mơ vĩ mô bò lăn trên bụng kiến

khi em cười bật mí

yêu anh

20.4.02

 

Đầm Dơi 

Rắc thêm cọng lá răm

Chưa đã thèm đuôi mắt

Gió trưa nào đi lạc

Vừa mát đôi cánh chuồn

Gánh sông Tiền sông Hậu

Tưới bùn tận đầm Dơi

Vượt rừng tràm rừng đước

Đuôi tôm nhột lá dừa

Quyện vào trong mớ tóc

Quê hương là hoang tưởng

Nơi vạt áo bà ba

Đây miền mắm thăng hoa

Trên lưng người góa phụ

Năm mươi vẫn còn xuân

Nơi vừa bỏng gót chân

Miền chưa xanh trí nhớ

Nhú lên một tình cờ

Nóc giáo đường Tân đức

Mang Tin Lành ơn Chúa

Thấm đất mỡ Cà Mau

 

Boong boong tiếng chuông ngân

Cựa mình rên chú dế

Vì sao đêm quì lễ

Rát tôi lời Thánh ca.

12.1997

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ