Chim Hải
Sau xưa
Nhích gần
nghe chiều sập đâm lời xuống lạ hoắc
tiếng nói
mọi đôi mắt vỡ câm
rách tia nh́n
cḥng chành khói
gió tát rát màu tóc khốc khô
giờ này chưa ai thở
xuống phố gọi phơi
lững lặng bước
ch́m chiều
vệt ngày rên trên mắt
trả biển đọt đọng thời gian níu nuối
lối về xuyên tối
trũng
im
biệt tiếng
từ buổi buốt mặt ngậm lời chảy qua
ngàn ngh́n dấu nói b́a tay chạy chạm
hoen hương đá
xách tiếng nói cứa ngang giẫy giụa lời
mê hoang thảng thốt bần bật thanh
âm đứng nầm khép mở từng thớ thở vỡ
đôi
vực mắt
Tôi mơ giấc mơ vớt chữ
Nhiều năm trong khu vườn bỏ hoang
tôi ngủ
tôi mơ giấc mơ vớt chữ
hỗn độn ẩn ngữ sét rỉ
chữ chết / thơ chết
tôi tống khứ mọi ư tưởng đang ẩn núp trong cái đầu rỗng
điên rồ quật thơ
tôi đem giấc mơ ra chơi tṛ cá cược / nhạo báng / chặt đứt / xé rách / ráp lại rồi chặt đứt / ráp lại rồi xé rách
tôi thấy da thịt ḿnh biết khóc
im lặng ám ảnh trắng
tôi đi về hướng những người đàn bà hốt gió / bện dây
buộc vàng phai hương sắc
những người đàn ông gỡ tóc thả vào đêm trũng giấc
tôi đi về biển
đọt sóng băng xanh âm ỉ ḍng triều dương cương cứng / bọt lửa lăn liếm láp nhục thân trầm uất
đêm nghiêng mắt ngó ngày rữa mục
tróc từng cụm hoang rêu
rớt từng chùm thân phận
cũ ṿm trời / cũ thời gian / cũ rừng / cũ biển / cũ phố / cũ hương / cũ t́nh / cũ mộng / ...
tôi đi
quất vào tôi khúc tao nôi của biển
tôi cúi lượm những âm tiết ướt nước / những ngữ điệu mắc cạn
trả chúng về biển cả
tôi thấy giấc mơ tôi nguyên vẹn trên lưng c̣ng gió
tôi quay về khu vườn bỏ hoang
xác nhận sự tồn tại của chữ
tôi ngắm kỹ diện mạo thơ
và tôi không ngủ.
Gom sáng
Rổ mặt trời đè lên đốm cuối năm
khoảnh khắc
biển rách và tôi rách
cầm trái tim săm soi
màu nhiễu
ánh sáng cứng
hụt hơi
t́m một mênh mông
chảy từng thân thế mặn
nén khát vọng đầu đêm
biển không đen
một bó thời gian
chờ chết
những cụm tối
bức tiếng nói
tước đoạt ngưỡng nghe
tước đoạt độ từ cảm
bưng biển dập cơn cuồng
rừng cháy và tôi cháy
cự ly gần
ánh mắt rỗng
bước đi không chạm đất
làm sao ra khỏi hướng chết
Không một chữ thơ
miết một đường im
thót tuổi
nhá nhem đời
lọng ngọng vài câu thăm hỏi
lùi xùi trong lớp vỏ năm mươi
không một chữ thơ
cất tháng 5 vào mùa
rướn lời cho tháng 6
sydney
bụm đời đông cứng
lớ ngớ trước mớ kư ức
ló ngày thời tiết co giật quá trớn
nung lửa 43 độ ướt đầm câu thơ mùa hè
ướt đầm cuộc chơi phơi bụng
ướt đầm những khuôn mặt rượu những nàng nón rơm tóc xoă
bạn tôi hồn nhiên tuổi ba mươi năm mươi nụ cười dậy th́
tôi giữ lại mỗi hứa hẹn mùa xuân
tim vivaldi ba mùa kia có băo
thời tiết động kinh
khi không rét lạnh thấu thơ
bạn tôi không dại ǵ cởi áo thách thức mùa đông
đêm vivid sydney áo khoác khăn quàng kín cổ
ṿm opera house rực màu
sững tôi ngước t́m thi hứng
tḥ tay bóc chữ thơ
rớt ḍng cảm lạnh
ngôn ngữ thơ có vị đắng panadol
vị ngọt drycough
trời, lại nhảy mũi
bật cảm xúc không nổi
tôi ơi!
Chữ đă mở / bây giờ thơ phải thức
Trước sự gồ ghề của chữ
lời chạm trổ tinh vi
liệt câu thơ không đứng
“huyền thoại bắt đầu từ thế giới @
không gian ảo / giới tính ảo / tên tuổi ảo / đời sống ảo / bạn bè ảo...
cô gái @ yêu người đàn bà làm thơ
lời tỏ t́nh của em xước huyền thoại
ngôn ngữ bong gân
thời của những kư tự / t́nh yêu không giới tính
phía sau nụ cười @ là đời sống thật
hạnh phúc / tù ngục / đói nghèo / không thể / có thể...
khi không c̣n kư ức quay về, tôi hứa
sẽ yêu em
t́nh yêu sẽ ph́ nhiêu
những đứa con sinh ra từ trang mạng
Nguyễn @ Nam / Trần @ Nữ / Nguyễn Trần @ Nam Nữ...
cộng đồng @@ lớn mạnh
xin lỗi em, bây giờ thơ phải thức
thơ phải đi và thơ phải hát
canh chữ / lượm chữ / ráp chữ / tạo chữ / tập hợp chữ / mơ chữ và yêu chữ
thơ đông lạnh và nhiều năm quên thở
thơ cần thở.”
chữ đă mở
khuấy lặng
bung dục vọng
chạm nóng
chạm
thơ.
(5.12.2012)
Nghiêng
Người ấy
đứng
nghiêng trưa
gánh buồn
nghiêng mắt
cười nghiêng râu
nói nghiêng câu
làm thơ nghiêng chữ / nghĩa
thích
cái nghiêng điên ấy
tôi nghiêng ḷng
trồi thơ
cho người đứng nghiêng trưa
đen nghiêng nắng / trắng nghiêng mưa
ngày nghiêng đưa
người ấy ngó nghiêng tôi kiểu thi sĩ ngó thơ
tôi hất cái nh́n nóng
nghiêng đầu
lạnh lùng
gơ
những con chữ
nghiêng thơ.
Không dấu
liệng dấu cười qua cửa
đứt mạch lời
khuya
khàn dấu khóc
triền trăng
gỡ ít miếng
thả theo ḍng
lấp lánh nỗi nhọc nhằn
điếng nước
liếm mặn dấu hỏi
giấc ứa
hớp ngụm hồn nhiên
nhả vào dấu tối
lượm lại mớ tuổi cuối
chuyến về
vẫn ngồi sau tóc
lặng
đuối tim