Chinh Yên

 

 

 

Một chiều viếng mộ bạn

Giữa đồi sương và gió

Tình cờ ta ghé qua

Ngu ngơ nhìn ngọn cỏ

Quanh mộ đời phôi pha

 

Giun dế đọc dùm ta

Tên một loài dễ vỡ

Chim một bầy gọi nhỏ

Tên một loài hư vô.

 

Ta nghe mà chợt thấy

Vi vu buồn thịt da

 

Ta nương bóng chiều tà

Phủi lớp bụi đường xa

(Bụi bay đời cát bụi

Ta bay đời gió mưa)

 

Người ôm bờ huyệt lạnh

Ngủ cùng đất ngàn năm

 

Ta ôm đời lẻ bạn

Mang mang sầu quanh quanh.

 

Chờ đợi điều chi rất lạ thường

Tôi đã đi giáp vòng thiên địa

Gặp lại tôi cuối chặng phong trần

Quả đất tròn quay riết cũng mòn

Tôi cũng thế đã mòn quá nửa.

 

Tôi khuân mãi một đời đá nặng

Người đã ê ẩm vó trăm năm

Dù có phải làm thân ngựa chạy

Cũng chỉ là chạy hoảng loanh quanh

 

Bởi dư dùng nên xin biết bớt

Dăm nụ cười vướng chút bâng khuâng

Chỉ dùm tôi lối mòn độc đạo

Dẫn tôi về liêu vắng tị trần.

 

Tôi kết bạn vong niên cùng núi

Thở cùng cây một điệu u hoài

Lòng đã tịnh mà sao chẳng biết

Ngày đã tàn mà đâu có hay.

 

Và tôi sẽ tập như muông chim

Hót năm ba tiếng rồi lặng thinh

Xếp cánh và xếp đời hiu quạnh

Chờ đợi điều chi rất lạ thường.

 

Và mây kia có từ thiên cổ

Tan tác mười phương chẳng chịu về

Và gió già nua phiêu bạt mãi

Xóa mờ hết thảy dấu tích qua.

 

Quên

Nằm xuống đây nhắm mắt và ngủ

Ngủ và quên ở chốn non ngàn

Chim động lá giật mình tỉnh dậy

Bóng theo hình tiếp tục lang thang.

 

Tình yêu

Hãy quất ta mạnh tay

Ngọn roi có mấu sắt

Tình yêu là tôn giáo

Ta, người tu khổ hạnh

 

Biến ta thành dũng sĩ

Con tìm thành ngựa chiến

Tình yêu là lưỡi gươm

Ta đâm ta ngọt ngào.

Sàigòn, 1969

 

Đời sống

Dưới cây nhân sinh

Ta ngồi ngáp vặt

Dưới cây hạnh phúc

Ta ngủ lúc nào

Dưới cây đau khổ

Ta bừng tỉnh dậy

Cười khan đời đời.

1969

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ