Đặng Hiền
Đường Một Chiều
Tôi đã quen với những con đường một chiều
Kể cả tình yêu
Thường rất an toàn...
Tôi lang thang cùng gió
Đêm tha hồ ngủ mớ
Gần như giấc mơ thầm kín
Gần như hạnh phúc
Mấy ly cà phê không đánh thức được mình
Nắng làm nám mặt
Nắng tối tăm mắt ngó
Mặc mưa từ biển khơi
Gió chướng từ ngày cũ
Bỗng dưng em đi ngược
Mùa chớm lạnh
Đường một chiều
Hết còn vui...
Bài hai mươi
Tôi ở đây có những ngày gió nóng
Một khoảng trời xanh bỗng nhớ vô cùng
Nhớ tóc mây bay nhớ chiều hanh nhẹ
Nhớ em về phơi áo giữa vườn xưa
Ðôi cánh tay em nắng vàng hôn khẽ
Hồn say nghiêng theo khóe môi cười
Nghe lá khô phai trên thềm mùa cũ
Dòng sông đời rồi mấy đoạn chia xa
Ở tuổi hai mươi yêu người vội vã
Tình qua nhanh như buổi xa người
Một nhánh sông trôi một lần ghé lại
Nụ hôn đầu nghe gió nóng vành tai
Tôi ở đây có những ngày buồn bã
Ngồi yên bên ngọn gió hát lưng chiều
Những chuyến xe lên dốc đời bỡ ngỡ
Bài hai mươi tôi viết tặng cho người...
Mưa ở Ðà Nẵng
Cơn mưa buổi chiều mưa hoài không tạnh
Bước xuống đò về qua Hà Thân
Ngang nhà em lòng buồn rưng rức
Ðầu dầm mưa, lòng cũng dầm mưa
Những ngày cuối năm mưa phùn gió bấc
Dòng sông Hàn nước đục, lục bình trôi
Bên kia phố có mắt hiền mộng mị
Nụ cười em tôi lặng lẽ đi tìm
Ngày em đi, tôi ngủ vùi không dậy
Nghe mưa bập bùng theo vết xe xa
Như nước đổ thương con đò xuôi ngược
Lòng tan hoang mưa lạnh rét đôi miền.