Đặng Thị Xuân Mai

 

 

 

Cơi Ta

Trăng soi vằng vặc gương hồ

Trăng treo cành liễu điểm tô mai vàng

Ta ngồi ngắm cụm mây tan

Hỏi xem trăng khuyết trăng tàn khi nao?

Tơ trời kết hợp trăng sao

C̣n ta đă đếm biết bao sao trời

Nh́n xem vũ trụ xoay dời

Xóa đi nhân ảnh chỉ trời với ta

Nhân sinh một kiếp phong ba

Thế gian biến hiện nên ta hóa h́nh

Có ǵ một kiếp phù sinh

U minh một cơi nhận ḿnh là ta

Đêm nay ngắm cội trăng già

Ngắm sao Tinh Đẩu, ngắm hoa mạn thuyền

Ngắm ḿnh dưới mặt hồ yên

Gió chao mặt nước, u huyền vụt tan

Tan theo với giải trăng vàng

Chỉ sao Bắc Đẩu, ngát ngàn ư thơ

Trăng soi mặt nước hững hờ

Đưa thuyền ta vượt bến bờ Vô minh.

(Thiền ca)

 

 

T́nh khúc Văn Cao

(Kính tặng hương hồn Nhạc Sĩ Văn Cao)

 

Đàn ai lướt sóng không gian

Âm thanh đọng ngọc trên ngàn phiếm tơ

Giọt sầu nhỏ xuống trang thơ

Hồn say bóng hạc trên bờ sông Thương

Đàn ai dạo khúc ly hương

Âm ba sóng động, sầu tuôn mạch trào

Tơ trùng tiếng nhạc bay cao

Hồn tan theo gió nhập vào Thiên Thai

Bến Xuân mơ giấc mộng dài

Cung Đàn Xưa gợi một thời yêu đương

Suối Mơ lạc bước nghê thường

Trên sông khói sóng cuộn hồn Trương Chi

Đàn Chim Việt bỏ nhau đi

Tha hương biệt xứ bay đi khắp trời

Quê nhà một mảnh trăng soi

Ḍng sông con nước ngậm ngùi trời mây

Buồn Tàn Thu úa đôi tay

Bến Xuân nắng gọi gió lay mặt hồ

 

Đàn ai dạo Tiếng Sông Lô

Hồn tôi tan tác vọng bờ sông Tương

Tiếng đàn hay tiếng Quê Hương

Đưa tôi trở lại phố phường ngày xưa

Trăng soi ngọn lúa Ngày Mùa

Ḷng tôi sống lại tuổi thơ đêm rằm

Tơ đàn trùng với tháng năm

Dư âm vang vọng mùi trầm năm nao

Đường tơ dệt khúc Văn Cao

Giấc mơ miên viễn thuở nào cho nguôi.

Tháng 7, 1996

 

 

Gối Mộng Đêm Xuân

Mưa xuân nhỏ giọt đầu cành

Hư không tĩnh lặng nghe t́nh về đâu

Quê hương cách nửa địa cầu

Tâm tư trĩu nặng nỗi sầu mang mang

Thương em ngọc giát tim vàng

Ru ta giấc ngủ quan san rối bời

Tâm kinh gơ nhịp đầm hơi

Áo em ủ ngát vai đời phong sương

Tay tiên đón gió mười phương

Cho ta gối giấc mộng thường Kinh Kha

Thương em môi thắm thật thà

Ngâm câu Kinh khổ ru ta miệt mài

Thương em vóc hạc ḿnh mai

Cho ta bóng mát ḍng đời tâm linh

Dọc ngang nửa kiếp phong trần

Mảnh đời dâu bể, khúc quanh Hồ Trường

Mạch sầu như suối trào tuôn

Trong ta thác đổ, mưa nguồn cuộn dâng.

Ngày 10 tháng Hai, 2001

 

 

 

 

   

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ