Dạ Thảo

 

 

 

Không hồn
Sân vắng vườn khuya phiến lá bay
Rưng rưng ta ngắm mãi trời mây
Đếm sao trong mắt, tàn rơi rụng
Lá đổ hàng cây trải bóng dài

Mùa Thu xanh ngát thoảng lưng trời
Ta ước một vòng tay mãi lơi
Cho mảnh hồn đơn côi điểm tựa
Chỉ là một phút nặng nề rơi

Miên man dạ khúc chợt oà vang
Tơ lắng, phiến chùng lạc bước hoang
Người có hay từng đêm lá khóc
Trời Thu hiu hắt một cung đàn

Tình vẫn lặng câm những não nề
Mắt đêm vời vợi nỗi buồn lê
Nhìn nhau không nói câu thầm kín
Đời mãi chia xa ngược lối về

Tình đã không hồn, mộng cũng không!

 

 

Âm thầm mưa ghé qua
Tự dưng mưa đến Em buồn quá !
Trời nắng hoa xinh cánh nõn nà
Chim chích vui đùa bên khóm trúc
Bỗng trời sẫm tối kéo mưa qua

Lạnh ghê! Cơn gió rít ngoài song
Ngồi ngắm mưa trôi chảy một dòng
Em đếm muôn nghìn bong bóng nước
Bên thềm trôi nổi tựa giòng sông

Chiếc lá vàng rơi gió khẽ lay
Nước mưa giăng mắc đậu lùm cây
Đùa chơi Em đón từng giọt nhỏ
Tung toé vỡ oà trên ngón tay

Bên đồi cây lá đứng lặng yên
Lưu luyến ngày đi, nhớ nắng hiền
Tựa bóng mây mờ thương cánh gió
Rũ buồn sau núi ẩn niềm riêng

Tự dưng...xa cách nghe buồn quá
Chiều ấy âm thầm mưa ghé qua
Xa vắng Anh rồi, ôi nhớ lắm!
Mưa về vương vấn giấc mơ hoa

 

 

Dại khờ
Úp mặt khóc vào những ngón tay
Ôi! bao chua xót chẳng ngừng vây
Nghe đời nặng trĩu lê ngày tháng
Hoang vắng mùa Đông giá buốt đầy

Còn ai ngồi đếm tình chan chứa
Góp nhặt vần thơ, âm điệu xưa
Thu đến rồi đi, vô nghĩa lạ!
Niềm yêu chua xót nói sao vừa

Mỗi chặng đường đời mãi ngược xuôi
Lạnh căm khô mắt lẫn môi cười
Tình như sa mạc trùm hoang mộ
Mong ước chi ngày duyên đổi ngôi

Còn ai mong nhớ có còn ai?
Còn những mình ta mãi khóc hoài
Vùi nỗi ngậm ngùi trong chăn lẻ
Dại khờ đong đếm lệ thương vay

Người là cơn mộng tình là mơ
Đến vội làm chi quá bất ngờ
Đi vội làm gì trong ngoảnh mặt
Lòng ta ngàn sóng dạt xô bờ

Úp mặt nghe sầu cõi mông lung
Hoà tan niềm nuối tiếc khôn cùng
Vẽ vời trên giấy bao u uẩn
Góc phố, con đường ai bước chung?

 

 

Giấc mộng đêm trăng
Đêm nay trăng sáng tận miền xa
Đêm lạnh sương giăng trắng mái nhà
Đèn cũng nhạt màu hoen lá úa
Mong trời mau sáng, bóng đêm qua

Đêm dài như tiếng thở, than ôi!
Tựa những mùa Xuân đã mất rồi
Trăn trở đếm buồn rơi gối chiếc
Ướt nhoà, tan vỡ nỗi đơn côi

Đêm nhớ về ai nhớ vu vơ
Khoảnh khắc xôn xao, phút đợi chờ
Giấc mộng xa rồi bao nuối tiếc
Lặng hồn trong tiếng gió ngu ngơ

Đêm lạnh sương mờ giăng lá ngâu
Trăng bên ta mãi, người thì đâu?
Để ta một bóng trăng cô quạnh
Đành đoạn ra đi dứt nỗi sầu

Đêm nay trăng sáng xứ người ta
Ta lại mơ xa tận quê nhà
Rợp bóng đường chiều me lá đổ
Nhuộm vàng trên lối bước chân qua

Đêm sáng trăng tròn treo lửng lơ
Cùng ai hò hẹn đượm tình thơ
Thắm nồng môi ấm chưa trao kịp
Bừng tỉnh, chỉ là một giấc mơ!

 

 

Không thể quên người
Sao ta mãi nhớ hoài đôi môi ấy
Nụ cười xinh ngơ ngẩn bước chân hoang
Và ánh mắt mang niềm vui tìm thấy
Còn trong ta chiều trên phố ngỡ ngàng

Sao ta cứ ôm hoài hạnh phúc nhỏ
Dẫu bóng người như một giấc mơ qua
Tim chan chứa lời yêu không dám tỏ
Khi tình ta là cơn lốc nhạt nhoà

Sao ta đếm tháng ngày rơi lác đác
Ảo tình kia như chiếc lá mùa Thu
Trong héo hắt hoàng hôn về tím nhạt
Nhuộm hồn ta quay quắt cõi sa mù

Sao ta mãi yêu người trong tuyệt vọng
Dẫu biết rằng đời sẽ chẳng vui tươi
Đành gục chết bên lề đường cháy bỏng
Bởi vì sao ta không thể quên người?!

 

 

Biển trong Em
Ừ nhỉ! Đêm dài như trăn trở
Hồn bỗng lạnh tràn sóng ngàn khơi
Em, ốc thu mình trên cát mịn
Mơ ước nhẹ bay vụt lên trời....

Ngắm nhìn vũ trụ trong màn đêm
Em nghe da thịt lẫn tâm hồn
Hòa nhịp thở đều trong lòng biển
Nơi vùng mây nước rực ngàn sao

Cuộc đời như một giấc chiêm bao
Lặn lội bao năm đã được gì?
Cô đơn một bóng dù bên cạnh
Sáu tỉ nhân sinh khắp địa cầu.......

Ái tình con sóng nhỏ mơn man
Nàng cát lặng yên trong ngỡ ngàng
Em thấy cõi lòng trầm lắng hẳn
Như một vì sao giữa tinh cầu...

Em vẫn thấy mình chơ vơ lạ
Như hạt cát mềm nơi bể sâu...

Biển mãi trong Em với nụ cười
Muôn nghìn nếp gấp vẫn vui tươi
Vùng vẫy bàn tay chào âu yếm
Này Nhỏ kia ơi... dậy đi nào...

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ