Đèo Văn Trấn
Vườn kẻ điên
Đêm là của những vô cùng thân xác
cỏ cây này già cỗi tuổi xanh ai
kia kẻ lạ chợt cười, ly rượu khát
hòn sỏi ơi, thân thế được bao dài
đêm là của những chập chờn dĩ vãng
hang hốc là tội lỗi phải không em
kia trái đất không người hun đốt nắng
biển trườn dài quái vật bỗng buồn thêm
đêm là của bụi mù tung ký ức
đá trùng trùng căm phẫn vỡ không gian
một kẻ đứng gọi tên mình khóc ngất
ném tim mình, vô cảm, tiếng cười khan
đêm là của điêu tàn cây nhiệt đới
dòng sông lùa sóng vỗ nhẹ như không
kia một kẻ vẫn ngồi năm tháng chết
trong bia vườn rắn nhỏ đã tinh khôn
đêm dã thú người điên không đứng dậy
giọng núi rền vang chuyển cuối cơn mê
nhưng quái dị là khi thềm trí nhớ
mưa mù về sương thở trái tim nghe
đêm là của xanh rờn trăm phiến nhớ
hình hài là mưng mủ chiếc gai đau
cơn thống hối trở về cây vẫy gọi
vườn bây giờ hoài vọng cũng thâm sâu
đêm nổ lớn chợt kinh hoàng vô đỗi
kẻ kia cười chán ngắt một trò chơi.
(1972)
Rắn và Người
Khi về cảnh lạ như mơ
bốn bề đá tảng một bờ khát khao
gọi người như thể chiêm bao
hay là rắn đó đi vào gian truân
khi về lột bỏ căn phần
lớp da thú đó đôi lần đớn đau
từng cơn thèm khát lên mau
phơi bày cõi thịt vào nhai đậm buồn
khi về con mắt nhớ nguồn
biết bao quằn quại tấm thân lăng loàn
giữa trời nồng cháy cơn điên
chập chùng níu gọi cuộc tình khướt mê
là khi hồn đỏ ê hề
cuộc chơi mỏi mệt người về non cao
vẫn từng đêm rụng vó sầu
một cơn cười khóc đượm màu thời gian
hình hài trôi nổi miên man
dưới cây thiên cổ người man trá cười
mong manh tìm thắp bọt trời
với thân thế một phận người ngu ngơ
vẫn từng đêm dựng mong chờ
là trong chốc lát nhạt mờ ái ân
thịt da tội lỗi linh hồn
sớm hôm biểu tượng dập dồn biển ca
lời xưa sóng ngọn chói lòa
nghìn thu đá gọi tình xa kéo về
vẫn chiêm bao cỏ bốn bề
một tôi đối diện ê hề nỗi đau
dẫu ngày nhiệt đới qua mau
sau yêu dấu loạn nát nhàu tả tơi.