Diệu Thanh

 

Đêm dài lạnh nhớ

Tôi gục đầu nghe bước em về

Trong mộng chập chờn, gió khuya lành lạnh

Tôi muốn nín tiếng thở dài nghe trời mưa rũ cánh.

Em ơi! Những dải đường dằng dặc lê thê...

Có bao giờ chở tôi về như con tàu xa vắng?

Hồn tôi xôn xao vì tôi đang im lặng

Hơi thở mềm trang thư

Có bao giờ tôi trở lại,

Gặp em đi bơ vơ những chiều đông tê tái?

Gọi tên em làm em ngất trên tay?

Có bao giờ

Được nhìn em yên ngủ?

Bên đèn mờ tôi cười với đêm thâu?

Mình sẽ bên nhau đầu gục bên đầu

Cho bớt cô đơn như những chiều dĩ vãng

Cho mình thôi tìm vào quên lãng

Mình chỉ nhìn nhau và nói yêu nhau

Em chỉ nhìn tôi gửi những sầu xưa đã mượn

Tôi sẽ đền em không biết sẽ đền gì,

Chúng mình sẽ ra đi,

Tìm vết chân xưa đã mất...

 

 

Yêu thương

Không biết vì sao tôi yêu em?

Vì sao thương nhớ đã bao đêm?

Vì sao nói mãi mà chưa hết?

Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm.

 

Có phải mùa xuân trong mắt đen?

Hay là trong tóc tẩm hương đêm?

Hơi thơm em thở môi em ướt

Nửa nụ hôn đầu anh chả quên...

 

Áo em có phải vườn xuân biếc

Ước nắng hồng lên nhún nhẩy cười?

Hay là sóng biển chiều ly biệt

Thương tàu viễn xứ núi mây trôi?

 

Anh sợ nắng vàng phai áo trắng

Sợ sao xanh lạc mắt em sầu

Vuốt mềm lưng nhỏ bàn tay gió,

Anh ngẩn ngơ tìm tóc vướng đâu...

 

Thương nhớ hơn ngàn mây ấp núi,

Hơn thuyền ru bóng giữa lòng sông.

Em ơi núi lở sông bồi hết,

Chỉ có tình anh em biết không?

 

 

Xứ tình yêu

Thuở ấy bên đồi

Có lá vàng rơi,

Có mây vàng dựng,

Có sóng vàng trôi

Hai người hẹn ước

Yêu nhau trọn đời

 

Thuở ấy bên đồi

Có lá thông rơi,

Có hoa thông rụng.

Họ quên nhau rồi!

Có bóng một người

Ngồi bên suối ngọc

Xem thư rồi khóc.

 

Thuở ấy xa rồi!

Nay tới bao người

Dắt tay cười nói.

Nghe tình yêu gọi

Tìm nhau cuối trời.

 

Họ đi và đến,

Thông vàng vẫn rơi,

Cỏ xanh dần nát,

Rác vương chân đồi...

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ