Đinh Cường

 

 

 

Bài Reston

(tặng n.x.hg)

những tản màu đớn đau
réo gọi
réo gọi
em hãy về

Tôi vẫn một mình
với chiều và hàng cây bên đường
không đốm đèn
em ở đâu xa
bên kia đầu ngọn sóng
núi cũng khuất chìm
không dấu vết
mây bỏ tôi mà bay đi...
làm sao níu nổi
và gió rất buồn
qua hai bàn tay không
buốt lạnh.

những tản màu đớn đau
réo gọi
réo gọi
em hãy về

giữa thinh không
cho chiều Reston mặt hồ
nghe tiếng mưa reo
tiếng nước trong như giọng nói
Cybèle, Cybèle
hãy vuốt mái tóc ướt sũng
bên kia cửa kính
cho đóa hồng khô thức dậy
mùa đông, ôi mùa đông thứ mấy
một người đàn ông buồn
một chiếc contrebasse ám bụi
không còn tiếng đàn trầm

Tôi vẫn một mình
ngồi uống ly rượu cuối năm
không hết.

 

 

Trưa Trên Phố Clarendon

Lỡ trưa tôi đi trời nắng xế
Đâu có ai về trên phố Clarendon
Đâu có mái tóc mượt mà gió lộng
Mà nghe như tiếng thánh kinh buồn

Rồi lại mùa thu vàng lá rụng
Em có buồn nhìn trời thu không
Ước chi về đi dưới trời mưa bụi
Ôi Huế rêu phong ủ kín trong lòng

Lỡ mai tôi đi về dưới suối
Vàng mơ một giấc ngủ êm đềm
Thì cứ như là mây với gió
Gió dạt xô về muôn tiếng chim

Rồi lại em qua đồi cỏ ấy
Gỡ cỏ mây hồng em nhớ ai
Đời nghiêng nghe chút sầu thiên cổ
Trưa một mình đi phố lạ người.

Virginia X.97

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ