Đoàn Minh Châu

 

 

(Trích lại từ Văn Việt, Tạp Chí Da Màu, Tiền Vệ)

 

 

Căn pḥng mọc hoang trên cỏ

 

không biết ngoài kia bước chân ai
không biết bao nhịp mưa ngoài cửa
ở đây thành phố xa từ cái nh́n quen
chợt lạ từ chiều nào đó
ở đây giấc ngủ không yên
ở đây xa lắm những giấc mơ cỏ dại
ở đây mưa chín trong mùa
mối t́nh như sương rơi buổi đêm
tan nhanh khi chưa kịp nắm
ở đây phố phất phơ vàng
nhớ trăng Hà Nội
nhớ đèn Sài G̣n
nhớ nơi nào chưa tới
ai đă bỏ xa
giọt café rơi trên những hẹn ḥ giấu kín
căn pḥng mọc hoang trên cỏ
ở đây mùa xuân trẻ dại
quỳ trên đồi ngực căng nhức
đêm ủ bằng chăn đỏ
ở đây điệu nhạc buồn
như vệt bùn bắn lên chân

ở đây tuổi hai mươi tư…

 

 

Cơn băo đầu tiên


mùa đông về
trong cơn băo đầu tiên
những con đường và đất trời
lặng như một điềm gở

ta dạt vào cơn mưa rỉ rả giữa khuya
chuyến xe chao nghiêng gió
những ngôi nhà san sát nhau một niềm gắn bó
chợt thèm vô cùng hơi ấm
từ sau cửa sổ đóng kín
ánh đèn trắng xanh hắt lên con đường loang loang ướt
vờn trên đôi tay những sợi lông dựng đứng
ḷng trống hoác cả chán chường

đợi cơn băo ngày mai
chập chờn
nhiều ngày đă chênh vênh nghiêng đổ

 


Lấp lánh lạnh


có những ngày từng ḍng mưa xưa chảy ướt nhoè buổi chiều lổ đổ trên vành xe dạt về phía ánh nh́n không mục đích
em ở đâu trong phiên chợ ồn ào những ơ hờ chớp nhoáng
anh ở đâu quanh phiên chợ nhập nḥa gió cát chiều này

có những ngày mảng trời chông chênh nghiêng đổ trong đôi mắt quen
xói vào ḷng dày lên cỏ dại
nếu được ch́m nghỉm trong cơn mơ xa hút
ch́m nghỉm vào bóng ḿnh lung linh quá khứ
em không nghe nhói đau rộn ră đổ dài trên tiếng nói cười gập ghềnh khuôn mặt

những ngày quen quen
sẫm đen giọt café đặc quánh dùng dằng không rơi vào đáy cốc
nụ đèn chói ma quái lưng trời giấu diếm đôi mắt anh xa thẳm
em cũng giấu được một đôi mắt chợt ướt theo cái lạnh đang luồn vào mạch máu
rối cuộn lên cơn điên xoắn xuưt

những ngày hoang dại như loài yêu quái không nhà

ngủ trên những ước mơ trượt qua nhau.

 

Mưa tháng Chạp


Em nghĩ về anh khi thành phố rả rích những đợt rét bất thường tháng Chạp
và giọng hát Thuỳ Dương rớt xuống sàn nhà nỗi buồn lung linh sáng
em đóng kín các ngơ ngách căn pḥng
thành phố chao nghiêng ngoài kia
từng đợt
từng đợt
sóng sánh mưa rơi rơi như tóc

ngày giáp Tết ẩm mốc đống áo quần cũ kỹ không phơi hết nắng
mường tượng một ṿng tay siết chặt ngực
trong giấc ngủ trễ nải kéo dài vô tận
cơn mưa cứ rơi hoài hoài
những đêm em tự tử bằng nỗi buồn không duyên cớ

và buổi sáng
lại gặp nhau trong gương nỗi nhớ thâm thấm lạnh của ngày tháng cũ

mùa xuân rơi nơi nào trong mưa ngoài kia hả anh?

 

 

Tượng h́nh kín 

 

anh sóng sánh chao nghiêng những cái nh́n

em không dứt được

em cũng không gỡ nổi

tuổi xanh mềm rạo rực cứ quấn quít chân anh

và những ư nghĩ

thơm thơm mùi tóc anh xoă ngợp

 

giờ làm việc

căn pḥng nhỏ giọt tên anh

em giấu vào đâu được gương mặt anh quanh quẩn t́m một góc nhỏ ủ anh thật kín

nỗi nhớ cứ nôn nao sóng

 

câu chuyện hôm qua

không có em trong đó

và ban tối, em đă chui vào bức tranh tung toé những khát vọng dang dở

t́m anh

giấc mơ tượng h́nh.

 

 

Phố đổi thay

 

Thật ra, ta chẳng đợi điều ǵ

Một ngày trống lạ

mưa chợt tạnh

ngày ráo hoảnh trước cơn băo sắp tới

có lẽ những đổi thay cần báo trước

bằng gió bằng lá bay bằng màu nước sông Hàn sáng nay đă chuyển màu đỏ sẫm

 

Ly café và góc ngồi một ḿnh không ngại sự soi mói

băo cứ chập chờn trước mắt

cơn đau nhức nhối vờn quanh đầu

thành phố rũ áo sương

sáng nay

ta quên mặc áo ấm

 

Lẽ nào những ước vọng không xác định nổi

cũng nhiều như những thất vọng nhỏ nhặt về những điều vụn vặt

bao quanh bởi núi và sông Hàn đục ngầu mùa lũ

những ư nghĩ bé lại

những thân quen và yêu thương bỗng trở nên lạ lẫm

từ sự hững hờ nhói ngực

tŕ nặng trong đầu

cơn băo nào có thể thổi tan

 

Mùa này

phố đổi thay nhiều quá

 

 

Đi

 

Mất phương hướng trong những ngày tháng bảy

nắng lộng trên đầu

phố nhăo dưới chân

có người đă rất xa xôi

 

đi

như chảy

như mỗi bước rữa tan vào đất

tự trói ḿnh bằng t́nh yêu xứ sở

cứ đ̣i cựa quẫy nơi nào

vô lư lạ

 

những ước mơ thiếu thốn h́nh hài

gối lên nhau thành chuyến phiêu lưu bất tận

điểm xuất phát từ những điều lạ lẫm

từ hơi thở lạc lơng

từ nghĩ suy rời ră

những chán chường ủ mục dấu chân

 

xứ sở riêng lẻ tâm hồn

riêng ngóng trông quen lạ

có người đi xa đợi ngày trở lại

em gom tất cả ngày hạ năm nay làm món quà dành sẵn

ấm mùa sau người về

 

 

Mùa Đông

 

Mùa đông theo những cơn mưa áp thấp nhiệt đới

một ngày tháng chín
xứ xở không có thu
xứ xở nổi trôi theo điệu trống bập bùng của lũ trẻ
tiếp theo một buổi chiều mê mải
cái bóng mờ ảo của giấc ngủ ngày
quấn quanh chăn như một con nhộng lười
nằm nghe chủ nhật chiều dần ngoài tấm rèm xanh đầy bụi
thấy ḿnh cũng đang lặng ch́m vào tối
những giọt nước rỉ rả
luồn vào mạch máu như một nhớ nhung lặng chảy
từ mùa đông nào rất xa
mùa đông có h́nh dáng một gương mặt nhoà mưa và ngọt lịm môi mềm
tiếng trống cứ bấn loạn theo những giọt nước long tong
rớt trên khung cửa
gơ những âm điệu rối bời
gơ mê mải suốt mùa
trên xứ xở mờ ảo ánh nến trẻ con và điệu trống bập bùng thôi thúc một nỗi nhớ cũ xưa không ngừng day dứt
mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa mưa…

 

(Trung thu 2008)

 

 

Căn Pḥng Mọc Hoang Trên Cỏ

 

không biết ngoài kia bước chân ai
không biết bao nhịp mưa ngoài cửa
ở đây thành phố xa từ cái nh́n quen
chợt lạ từ chiều nào đó
ở đây giấc ngủ không yên
ở đây xa lắm những giấc mơ cỏ dại
ở đây mưa chín trong mùa
mối t́nh như sương rơi buổi đêm
tan nhanh khi chưa kịp nắm
ở đây phố phất phơ vàng
nhớ trăng Hà Nội
nhớ đèn Sài G̣n
nhớ nơi nào chưa tới
ai đă bỏ xa
giọt café rơi trên những hẹn ḥ giấu kín
căn pḥng mọc hoang trên cỏ
ở đây mùa xuân trẻ dại
quỳ trên đồi ngực căng nhức
đêm ủ bằng chăn đỏ
ở đây điệu nhạc buồn
như vệt bùn bắn lên chân
ở đây tuổi hai mươi tư…

 

(5.6.08)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ