Đoàn Vị Thượng
Hồn Nhiên Áo Trắng
Áo trắng đôi tà bay khắp nơi
Rồi như bướm đậu lúc em ngồi
Để cho bàn ghế thành hoa cỏ
Anh làm rào giậu đứng quanh thôi.
Áo trắng thường qua ngả phố này
Những chàng nghiêm nghị đứng như cây
Thư tình mỏng lắm, như là lá
Gió cứ trêu hoài chực cuốn bay.
Cảm ơn áo trắng, trắng như mơ
Trắng tựa sương giăng, tựa khói mờ
Khi anh giả bộ đi cùng khói
Ai mặc áo màu cũng ngó lơ.
Gởi người thích nhặt lá
Giá như chiếc lá là bài thơ
Mỗi buổi ra chơi rụng một tờ
Em cứ nhặt lên và giữ lấy
Hiểu cả một mùa tôi ngẩn ngơ.
Chim kêu bên nhà người cũ
Thương con chim cũ
Hót mãi bên hè
Gã tình nhân mới
Biết gì mà nghe?
Đôi mắt
Đôi mắt ai mơ mộng
Bên cửa một ngôi nhà
Đâu ngờ như bể rộng
Tôi đi hoài, không qua!
Và Tôi Đứng Đó
Một hôm tôi gặp lại tôi
Gặp tôi trong dáng em ngồi cạnh ai
Bên tóc ngắn, bên tóc dài
Và tôi đứng đó chia hai nỗi niềm.