Đỗ Hồng Ngọc

 

 

 

Dốc núi

tặng SB

Rồi ngươi bỏ đô thành

Về dựng nhà dốc núi

Nghe róc rách Tà Dôn

Nghe rì rào Tà Cú

Những sớm mai thức dậy

Nhắp ngụm trà phơi sương

Những chiều hôm bảng lảng

Tình tang mấy nhịp đờn

Bạn bè năm ba đứa

Gối đầu vầng trăng suông

Rửa tay mà gác kiếm

Sao bằng chốn vô thường?

 

 

Ta

Khi mắt mũi kèm nhem

Là áp thấp nhiệt đới

Khi bần thần rã rượi

Là áp thấp gần bờ

Khi huyết áp tăng cao

Là bão từ nổi dậy

Từ phía mặt trời xa...

 

Vũ trụ chừng nhỏ lại

Còn chút xíu trong ta!

 

 

Em

Anh nheo mắt cận thị

Để nhìn em cho rõ

Tuổi dậy thì

Chỉ thấy một làn sương

 

Anh nheo mắt cận thị

Để nhìn em cho rõ

Tuổi chớm già

Chỉ thấy một làn sương

 

Anh nheo mắt đi nheo mắt lại

Chỉ thấy một làn sương

Không vết hằn năm tháng

Trên khuôn mặt em...

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ