Đỗ Tấn

 

 

Đợi chờ

Nhà ai đổ tám giờ

Đợi em từ sẩm tối

Nói với anh, em nói:

Anh không phải mong chờ

Mà sao anh phải đợi?

 

Đợi em, anh cứ đợi

Nửa giờ nữa trôi qua

Mưa lớp lớp mưa sa

Gió vẫn gào thảm thiết.

 

Phải chi mình quen biết

Trước đây chừng năm năm

Có đâu phải âm thầm

Mong nhau từng canh vắng

Đường không dài không ngắn

Mà sao gió lê thê

Mưa từng trộ mưa về

Đợi em, anh vẫn đợi.

Nói với anh, em nói:

Anh không phải đợi chờ

Mà sao anh phải đợi?

 

Nhà ai đổ chín giờ

Đường câm tối lặng lờ

Đèn nhà ai chưa ngủ

Để anh thấy bơ vơ

Thấy tình buồn dang dở

Phải chăng yêu là nợ

Nên anh sợ rồi đây

Đường không ngắn không dài

Gió mãi sầu than thở.

 

Phải chi anh biết em

Từ trước mấy mùa xuân

Từ những ngày thơ dại

Nhưng nếu từ thơ dại

Em đã biết nói gì

Biết sao câu mãi mãi.

 

Bây giờ em lớn khôn

Em biết cười biết nói

Em bảo anh không đợi

Nhưng anh phải đợi chờ

Vì yêu gió yêu mưa

Hay là yêu mong đợi?

 

 

Thời gian

Mỗi ngày ta đến lớp

Không biết mình ngu hay chúng dốt

Những cặp mắt đi trong sương mù

Những lời giảng hiền lành như nắng ngọt

Mỗi ngày ta đến lớp

Mỗi năm một số con gái lấy chồng

Mỗi năm một số con trai ra trận

Mỗi năm ta ho vào những ngày mùa đông

Những bữa cơm trưa nghe máy bay rền rĩ

Những chiều mưa dầm nghe tiếng nhà ai khóc than i ỉ

Những đêm lặng im nghe tiếng thở dài của ta

Những sáng mai hồng nghe tiếng xe hồng thập tự từ xa

Nhà nhà được tin: mùa xuân sắp chết

Một tiếng súng vu vơ: một tiếng than dài "chấm hết"

Ta gầm mặt đến trường

Ta cúi đầu vào lớp.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ