Đỗ Thành

 

 

 

 

Mưa

Những tiếng sấm kéo rền chiều lạ

Mưa thoắt rơi ướt lá lao xao

Gió kênh kiệu bóp nhàu tơi tả

Thành phố run trong tiếng ào ào

Mưa quất vút tấm thân sầu héo

Chân run run quấn quít bổ nhào

Chạy tìm nhau trong mưa lạc nẻo

Khóc ngặt nghèo vỡ ngực hư hao

Mưa trút nước đời thêm đau khổ

Em vẫn chưa trả hết nợ nần

Nửa cuộc đời còn trong dang dở

Nửa cuộc đời vẫn vác lần khân

Mưa vuốt mặt mặn mùi muối ướp

Khóc bao nhiêu cho hết kiếp người

Gió tả tơi đời thương rách mướp

Cười bao lời cho dứt người ơi.

 

 

Cánh Dơi

Em là cánh dơi

Bám cần đàn gẫy

Những sợi tơ đứt

Âm thanh run rẩy

Anh là cánh dơi

Bám trên rêu trợt

Nghe đàn lặng câm

Lòng đau ẽo ợt

Đêm nào dơi say

Điệu đàn thánh thót

Nay đàn đứt dây

Lòng dơi chua xót

Đàn gẫy im nằm

Dây vung nghiêng ngả

Không tiếng buông trầm

Dơi vẫn không thả

Người cầm tay đàn

Thương dơi khóc lả

Cả một đời dơi

Quẩn bên cần đàn.

 

 

Phố Khuya

Phố khuya chìm ánh đèn vàng

Dăm con bướm lạ nhập nhoàng bay đêm

Thở vung khói thuốc loãng thêm

Nghe tâm tư vụn nỗi niềm tiếc thương

Dài theo những lối chân buồn

Ê a câu hát sầu vương đêm dài

Lẻ loi lòng biết trách ai

Xe lăn một bóng u hoài ướt sương.

 

 

Nỗi Xưa

Ta về tìm lại chốn xưa

Bước chân hờ hững bên bờ cỏ hoang

Chiều rơi gió nhẹ vội vàng

Mùi hương trầm thoảng mơ màng bóng ai

Ta về tìm chút sương mai

Đồi hoang cỏ dại lan man khắp trời

Nhìn lên từng thoáng mây trôi

Nỗi xưa day dứt bên đời dở dang.

 

 


 

Trở về mục Đọc Thơ