Dương Kiều Nhi
Mẹ
Có một buổi trưa hè, ngồi nh́n mây trắng bay,
ngỡ suối tóc mẹ trải dài trong nắng ấm,
mái tóc ấy cũng một thời xanh lắm
nhưng mẹ đă cho tôi qua suốt quăng đời dài.
Tôi, tôi vắt từng tuổi xuân của mẹ,
ḍng máu hiền mẹ đă truyền cho tôi
Tôi, đứa con chẳng bao giờ nghĩ đến
Tóc mẹ phai từng sợi mỏng, bao giờ!?
Cũng có một buổi chiều,
nh́n những cánh buồm chở hoàng hôn trên biển,
Tôi, chợt nhớ cánh vai gầy - mẹ quằn nặng bao năm.
Trong sương gió người đưa vai đỡ chắn
cho con thơ được vươn đứng thành người.
Tôi lớn lên, gởi trên vai mẹ,
cả tuổi thơ, giấc ngủ êm đềm, với tiếng cười và những hạt nước mắt.
Rồi bỗng có một ngày,
tôi vẳng nghe tiếng cười của mẹ,
xa lắm tự ngày xưa,
và khi ấy giật ḿnh tôi bừng tỉnh,
làm đứa con phiêu lăng mới trở về.
Ánh mắt người tu sĩ
Nhẹ nhàng như suối chảy thành thơ
Bên đồi theo bóng nắng ơ thờ
Chân đi hồn rơi vào cơi lạ
Huyễn mộng trăm năm mở cửa chờ!
(May 08)
Cứ ngỡ
cứ ngỡ như mới vừa hôm qua
em như hoa thắm dáng kiêu sa
chiều nghiêng nắng nhẹ đùa trên tóc
em gởi mộng vào với tiếng ca
cứ ngỡ như mới vừa hôm qua
tim đau cho máu chảy ngoài da
hồn bay vun vút vào vô tận
ngh́n kiếp sau người kiếm chẳng ra
cứ ngỡ chưa mà xa đă xa
dấu yêu vẫn chảy xiết trong ta
thiên thu t́m thấy trong ḍng lệ
nửa kiếp phù vân một sát na.
Ảo
xin cho một nửa hồn của gió
một nửa hồn trăng thưở nguyên trinh
tôi-anh gieo hạt trầm hư ảo
để kiếp ba sinh chóng tượng h́nh.
(August 12, 08)
Bụi đường
núi biếc trăng mờ soi kẽ lá
hoàng hôn rót nhẹ tiếng tơ êm
chân đi đất động ngh́n tâm nguyện
rung những hồn ai giấc mộng huyền
chùa xưa bóng cũ mờ cuối mắt
lảng thảng bụi đường nơi chốn xa
hư hao ngày tháng giang hùng chí
ngoảnh lại thu buồn cả muôn phương
(Aug 27, 08)
Lời Kinh Mẹ
Kính tặng mẹ
Ngồi nghe mẹ tụng kinh chiều
Chợt hồn tỉnh giấc ảo huyền mông lung
Con - hạt bụi hóa kiếp nhân
Ngàn năm vẫn đọa trầm luân cơi người
Chiều thu chuông đổ chơi vơi
Một chiếc lá rụng mở phơi vô thường
Con - tim vấp phải chữ thương
Đam mê nên lạc bước vườn nhân duyên
Mẹ - từ vũng tối u miên
Sắc thân cởi bỏ ưu phiền rời xa
Con - trong bể khổ ta bà
An vui giây phút ngỡ là chân như
Lời kinh chan chứa mẫn từ
Đưa mẹ về với vô ưu cội nguồn
Con - sân si măi c̣n vương
T́m về bến giác hẳn đường c̣n xa!
Từ Con Khóc Tiếng Chào Đời
Từ con khóc tiếng chào đời
Là khi mẹ hát thêm lời ru con
À ơi con ngủ giấc ngoan
Búp môi hé mở rạng ngời thơ ngây
Ba mươi năm tợ một ngày
Nhánh sông mẹ vẫn đong đầy mến thương
Lời ru tha thiết quê hương
Dấu yêu những tiếng đông phương dịu hiền
Mẹ là Phật, mẹ là Tiên
Người là ánh sáng tỏa miền vô minh
Tưới lên hạt giống mầm sinh
Những lời mưa pháp trang kinh nhiệm mầu.
('8-08)
Nhánh Hoang Vu
ừ th́ quên,
quay đi bỏ lại nỗi niềm sau lưng
em về phố núi ngang chừng
nhánh hoang vu trổ bên rừng chiều qua.
(Aug 6, 08)
Tương Tư
đâu phải nhớ
đâu phải thương
chỉ cơn đau nhẹ khẽ luồn qua thôi
sáng nay sương đă rơi rồi
cỏ tương tư khóc bên đời lặng thinh
(Aug 20, 08)
Cơi hiện sinh
Những tia nắng nhợt nhạt
rọi xuyên qua kẽ hở
làm nóng phiến đá vô tri
Nụ hoa từ tái sinh
thu ḿnh đẩy lùi bóng tối
Lả lơi nụ hôn trầm
hớp tiếng thở của đêm
con giun đất nhẹ nhàng,
cuộn ḿnh trong đất sống
Trên tất cả:
Loài người đóng khuôn
những rập tŕnh méo mó lệch lạc
Nhân từ, yêu thương, tha thứ, bao dung
Toàn lư thuyết
Và cơi sống...
"Mơ hồ nuốt chửng nửa trái tim"
(12/12/08)
Mong Manh
Về đi Anh
ngày mai chúng ta không c̣n nhớ nhau
T́nh đôi ta
sẽ như cánh chim bay về cuối trời
Bên nhau… ṿng tay…
ta nghe có tiếng hững hờ đến sau
...
Chiếc lá nhân sinh
trôi theo ḍng nước đến nơi cao vời
...
Em là ngọn gió
Anh làm cánh chim
măi ngược đường bay
Giă biệt đêm nay
Xuôi tay đánh rớt t́nh say một lần
(Sept 4, 08)