Duy Thanh
Sương
trong mảnh nghĩa trang thầm kín
lòng mình
tôi gục đầu và khóc bên một nấm mồ
ôi những hạt sương đọng
trên búi cỏ hoang
sao hình em lại mọc đầy
Sàigòn 1960
Tím
xao xuyến cả trời thu màu tím ngát
áo em thơ tím đượm ý hoa đời
hôm nay đây tình thắm ở nơi tôi
còn vương mãi bốn mùa em phương thảo
mùa thu em mùa thơ em kỳ ảo
dáng mây sầu heo hút lối chân đi
nắng trải bâng khuâng mê mải đường về
tôi mãi nhớ hồn mơ đầy sắc tím
hoàng hôn rơi ân tình lên bịn rịn
khoảng trời xanh buồn cánh tím lênh lang
luống đất nâu con bướm nhỏ hoen vàng
bay chập chững tôi yêu rồi mấy độ
từ ruộng đồng xa nương về đại lộ
màu cỏ hoa man mác nẻo chân trời
tôi yêu rồi nguồn ánh sáng em tươi
và huyền diệu môi hồng em hé nửa
không gian ơi tím
ngọt ngào hương lửa
nụ tình thơm e ấp nở men say
những cánh hoa bay tím lại dâng đầy
ôm gọn lấy bóng kinh thành ngơ ngác
người em tôi đẹp vời xa mộc mạc
mắt thu huyền trong suốt
ánh sao băng
có biết chăng em tất cả huy hoàng
trong vũ trụ đều thâu vào em cả
hôm nay đây tím chan hòa mọi ngả
từ vầng trán em lồng lộng bình minh
tôi yêu mê dâng lại đóa hoa mình
cho nhan sắc thuở trần gian yêu dấu
tím lơi lơi thu sang mùa hợp tấu
tôi về em họa điệu bản cầm ca
tím mơ màng ngây ngất trải bao la.