Kha Nguyệt
Vết Lăn Đời
Cỏ lan nhanh mặt đất
Xóa sạch vết lăn đời
Đôi chân xa thấm mỏi
Ngước nh́n cảnh vật trôi
Chung Bầu Trời
Đi trong mưa dầm ḿnh nghe ê ẩm
Dưới tàn cây thoáng nhẹ khói hương trầm
Từ bao lâu… đêm tối với trăng rằm
Hai tinh tú chung bầu trời sâu thẳm
Nấm mồ dĩ văng
Tôi tồn tại cùng xác thân tên tuổi
Tro bụi rồi xóa sạch vết chân côi
Nhiều năm sau cỏ dại mọc quanh mồ
Nghe kể chuyện khoảng ngày xưa muôn nổi
Về Đây
Hồn viễn xứ về đây
Hoa nở sáng trời Tây
Ao sâu đàn cá lội
Chim trời soải cánh bay
Trầm Tư
Ưu tư bên ḍng ngắn
Trầm lắng khúc sông đầy
Hỏi người từ đâu đến?
Lạc loài vương bóng mây
Có Không
Có không ch́m nổi phận người
Từ không đến có, có rồi hoàn không
Một đời theo măi có không
Xuôi tay c̣n lại chữ không bên ḿnh
Chờ… Đợi
Chờ ngày lên nắng sớm
Góp thơ xanh mấy ḍng
Đợi chiều tàn đêm xuống
Hương hoa trải tấc ḷng
Khoảng Cách
Với người hạt cát mong manh
Với ta là cả trời xanh nắng vàng
Với người trăng khuyết trăng tàn
Với ta trăng sáng ngút ngàn xuyên đêm
Mưa
Trời mưa nước đọng bên thềm
Giọt rơi giọt thắm ướt mềm cỏ hoa
Lang thang khách lữ về qua
Dừng chân ghé lại lân la hỏi đường
Hoa đêm
Lối về quanh bỗng se mùi cỏ lạ
Một loài hoa nở vội lúc đêm về
Sầu vương vương thôi lỡ bóng trăng thề
Hoa nở muộn ướp hương tàn đất mẹ.