Khánh Hà 

 

 

 

Những vùng đất khổ

Mặt trời lên. Mặt trời đang lên

Vẫn còn đây buổi sáng êm đềm

Dường như xa lắm vùng đất khổ

Đêm đêm khủng khiếp tiếng bom rền

 

Dòng xe cuồn cuộn về đâu nhỉ

Phố phường tấp nập một ngày vui

Dường như xa lắm vùng đất khổ

Ở đó hiếm hoi một nụ cười

 

Bàn chân quanh quẩn trong siêu thị

Lòng bận kiếm tìm một món ngon

Dường như xa lắm vùng đất khổ

Ở đó chỉ cầu được bữa no

 

Những vùng đất khổ không xa lắm

Một ngày chợt đến rất gần ta

Một ngày sụp đổ bao biểu tượng

Cho ta nhìn lại tấm lòng ta.

 

 

Ta về thiên niên kỷ sau

dưới kia là Ngũ đại hồ

chập chùng mây trắng lặng lờ nước xanh

núi đồi bỗng hóa mong manh

tựa hồ nét vẽ trong tranh êm đềm

phiến mây như phiến lụa mềm

trải ra bát ngát một thềm phù vân

trời xanh thăm thẳm mấy tầng

đỉnh trời ai đã có lần chạm qua

lửng lơ giữa cõi bao la

đâu là hữu hạn, đâu là vô biên

hình như sông núi đã liền

vói tay đã chạm mấy miền quan san

tờời xưa khuất bóng hạc vàng

mong gì vượt suối băng ngàn tìm nhau

ta về thiên niên kỷ sau

bờ nam bãi bắc thấy nhau sớm chiều.

 

 

Mùa thu phương Bắc

Buổi sáng qua công viên

Mây mù bàng bạc

Gió cuốn

Lá vàng bay

            Lá vàng bay

Mặt đường se lạnh

Bồ câu đi quanh

            Hải âu lượn

Hai pho tượng đứng bên nhau

Một đời

            Lặng lẽ

Những chuyến tàu đến

Tàu đi

            Biển xa

Mờ núi xanh

Chuyến hải hành

Xa mãi

            Nhớ? Quên?

Buổi sáng lạc trong gió thu

Xác lá vàng

            Tản mạn

Về đâu

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ