Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đă nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ư tác giả th́ chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ v́ tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ư không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")
Khánh Trường
Ông là họa sĩ, văn sĩ, mà cũng là thi sĩ. V́ là họa sĩ, thơ ông đầy màu sắc. Bài thơ nào của ông ít nhiều cũng có pha màu vào đó. Nhiều màu xanh và màu vàng. Nhưng màu trắng th́ mở đầu cho "Đoản Thi Khánh Trường" của ông. Hăy xem màu trắng của Khánh Trường.
Tuệ Mai
Một cành mai trắng nở
run bên bờ tử sinh
một cành mai trắng nở
cháy đỏ ngh́n tạng kinh
Ốc Ma
Ta như con ốc ma
ngủ dưới vầng hoa trắng
nghe thời gian chảy qua
sinh sinh
hóa hóa
vô cùng...
Chiều Mênh Mông
Gió đưa hương nồng
trong chiều mênh mông
nhà ai hoa bưởi
trắng rợp ngh́n bông.
Đồi Tây
Vui chân bên ngọn đồi Tây
mù xa núi Bắc trắng mây chập chùng
ngước lên mắt chạm đỉnh tùng
nh́n quanh trời đất vô cùng tịch liêu
nghe như rơi rớt trong chiều
tiếng con quốc gọi đ́u hiu non ngàn.
Nhiều bài thơ hay khác nữa; bài nào cũng pha màu. Mỗi màu sắc là một nỗi niềm.
Nửa Cuộc
Sáng nay nh́n giọt sương hồng
đậu trên một ngọn cỏ bồng đong đưa
hỏi ḷng: nầy đă về chưa
cái ta nửa cuộc đă thừa sân si?
Nắng Reo
Em ngang qua ngơ
một bầy nắng theo
ô ḱa nắng reo
về đâu em nhỏ
mắt cười trong veo?
Nỗi Nhà
Vầng trăng quê cũ c̣n kia
mà sao sương đă đầm đ́a nẻo qua
đêm đêm quặn thắt nỗi nhà
tóc chưa điểm bạc, hồn sa vực trầm.
Xanh Ŕ Cỏ Khâu
Các em nào khác chi tôi
loay hoay ăn ngủ đứng ngồi ngu si
mai kia tàn úa xuân th́
các em rồi cũng xanh ŕ cỏ khâu.
Thi Sĩ
Bên bờ hồ nước chảy
thi sĩ ngồi làm thơ
hồn treo trên vách đá
mây trắng phủ đầy người.
Hoa Măn Khai
Ngồi bên song cửa
nh́n người đi qua
ô vườn hồn ta
một bông hồng nhỏ
bắt đầu măn khai.
Dẫu thế, đôi lúc ông vẫn cảm thấy bất lực với hội họa.
Vẽ
Vẽ lăng nhăng, vẽ lằng nhằng
vẽ xanh vẽ đỏ vẽ đen vẽ vàng
cố t́m trong cái hỗn mang
cái mưa nắng rất dịu dàng nắng mưa
vẽ hoài vẽ đă được chưa
cái phần bất khả thiếu thừa cực vi?
Chân Dung
Vẽ em trán ngọc tai ngà
đường ngôi chẻ giữa, tóc pha hương trầm
vẽ em răng khểnh duyên thầm
môi non mộc dược, má dầm tuyết trinh
vẽ em vẽ bóng vẽ h́nh
làm sao vẽ được cái t́nh xưa sau?
Khi ông không vẽ, không viết, không nói được điều muốn nói, ông cũng tin rằng người ta không thể chạm đến được t́nh ông.
Cách Chi Em Hiểu Được
Sông với nước có bao giờ hiểu được
cát đôi bờ bồi lở tang thương
em cũng thế cách chi em hiểu được
t́nh như mây tan hợp vô thường.
Ông có vẻ như đang trăn trở trong đời với một dấu hỏi lớn. Tợ như những thiền sinh với công án hay thoại đầu.
Muôn Năm Chẳng Hiểu
Lăn trong cơi sống vô t́nh
có khi chỉ một cái h́nh phù hư
loay hoay ăn ngủ mệt đừ
muôn năm chẳng hiểu chân như hướng nào.
Nhưng ít nhất th́ ông cũng biết thế nào là hạnh phúc. T́m thấy hạnh phúc nhỏ nhoi trong cơi đời mộng mị.
Xôn Xao Nhịp Trầm
Cúi hôn em, cảm ơn đời
cảm ơn hạnh phúc tuyệt vời chiêm bao
cảm ơn sợi tóc ngọt ngào
ngủ trên buồng ngực xôn xao nhịp trầm.