Khương Duy

 

 

 

Quyến luyến

Tiễn em rời xứ lạnh

Bỗng dưng trời đổ mưa

Không gian chiều hiu quạnh

Buồn sao nói cho vừa

 

Em về nơi chốn ấy

Làm mưa rơi chốn này

Bước bên nhau lặng lẽ

Mắt anh dường cay cay

 

Hàng thông già chiều nay

Ướt đẫm ngàn giọt nhớ

Anh nghe lòng hoảng sợ

Phút chia ly đến gần

 

Biết bao điều chưa nói

Sao em mãi cúi đầu

Em ơi! Đừng bước vội

Cho đôi lòng xót đau

 

Trời vẫn làm mưa mau

Ướt bờ vai em nhỏ

Tay vẫn cầm tay nhau

Sao mắt sầu hoen đỏ

 

Xe chưa rời xa bến

Lòng đã nhớ em nhiều

Bao nhiêu là quyến luyến

Bấy nhiêu là thương yêu

 

Chiều chia ly hắt hiu

Một mình anh ở lại

Sẽ nhớ về em yêu

Ngàn ngày vui dấu ái

 

Mưa, trời còn mưa mãi

Hạt xa vắng lạnh đầy

Em đi mang hành lý

Mang cả tình anh đây

 

Tiễn em trời xứ lạnh

Xe chạy khuất sau đồi

Cao nguyên chờ mưa tạnh

Anh đứng nhìn xa xôi...

 

 

Hoa tím tháng Năm

Tháng năm và những hàng hoa tím

Xác hoa rơi gieo rắc những con đường

Tháng năm - mắt thơ ngây, em thơ cười chúm chím

Riêng tôi buồn trong nỗi nhớ quê hương

 

Tháng năm - trời Cali đang bắt đầu vào hạ

Thiếu tiếng ve giòn giã những trưa nồng

Nắng rất vàng nhưng sao buồn chi lạ!

Nhớ quê nhà ai khoát nước bên sông

 

Ôi tháng năm ta mơ về Đà Lạt

Thác Cam Ly, gió mát thoảng đồi thông

Biển Nha Trang sóng lụa vàng khúc nhạc

Chiều Vũng Tàu, Bãi Trước gió mênh mông

 

Tháng năm về nâng niu cành hoa tím

Màu tím buồn gợi lên những nhớ mong

Em tay gầy bên cung đàn nâng phím

Nghe chia ly bịn rịn tiếng tơ đồng.

 

 

Em về trong áo Thu

Có phải em về trong áo thu

Để mùa lá rụng bớt âm u

Để vàng đôi áo em như nắng

Rọi xuống hồn tôi giữa phố thu.

 

Có phải em về trong bước vui

Để bàn tay nọ có tay tôi

Để mùa thu có đôi chân mới

Trên chiếc môi khô có nụ cười

 

Em biết từ khi em vắng xa

Vườn thu lặng lẽ gió buồn qua

Những chiều nắng nhạt trên đường phố

Ta thấy hàng cây lá đã già

 

Có phải em về hay chỉ mơ

Cho đời ta dậy thoáng hương thơ

Như làn gió nhẹ lay câu hát

Lay đôi tà áo khép ơ hờ

 

Có phải em về... em bước vội?

Cho giàn hoa tím đứng ngẩn ngơ

Có phải em về thôi ngóng đợi

Chờ em ngày tháng đến bao giờ

 

Có phải em về trong áo thu

Áo vàng, áo mộng, áo sương mù

Có phải em về khơi ấm lại

Tình ta mấy thuở quá hoang vu.

 

 

Mùa trăng thơ

Giơ tay hứng giọt trăng vàng

Một mùa trăng sáng muôn ngàn ý thơ

Đêm nay trời thoảng hương mơ

Em tung xiêm áo vào bờ mộng tôi

Trên cao ngàn ánh sao rơi

Vào nơi áo nguyệt đẹp ngời dáng em

Hồ thu tơ liễu buông rèm

Liễu dường e thẹn với em tóc dài

Gió ngàn nâng tóc em bay

Thấy trên dòng tóc chở đầy ánh trăng

Em dường ở chốn cung Hằng

Ta còn ngơ ngác như thằng Cuội kia

Đàn ai dạo khúc đêm về

Thanh âm vọng đến mân mê gót nàng

Ơ trăng! những giọt trăng vàng

Nghê thường vũ khúc dịu dàng dáng xiêm

Men tình ta uống say thêm

Ước đêm nay mãi là đêm vĩnh trường

Trong lòng ngây ngất yêu thương

Ngỡ như đã hết sầu vương chốn này

Rượu nồng... em hãy đến đây

Cùng ta uống cạn men say ái tình

Đêm nay chỉ có đôi mình

Hai ta sống cõi thiên đình với trăng

Áo em lấp lánh sao băng

Áo em biến mất cõi trần trong ta...

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ