Kiên Giang

 

 

 

Ðau trong lòng

Vắng em sa mạc vào hồn

Lạc đà thay bước nỗi buồn ngao du

Vắng em trưa có sương mù

Thư trang lạnh ngắt lời thư nhạt tình

Hỡi người vào buổi trăng tirnh

Trái tim có mấy bóng hình trong mơ.

 

Dại khờ là kẻ làm thơ

Từ lâu nuôi mộng, bây giờ nghẹn đau

Ðã yêu trao trọn cho nhau

Mà người lừa đảo nói câu đưa đò

 

Ðường tình cát bụi mịt mờ

Trong lầu mộng ngọc có mồ thanh lâu

Trần ai hề bã công hầu

Mơ khanh tướng, bước qua cầu phù hoa

 

Nàng đi vay mượn hồn ta

Ðiểm trang hư vọng bước qua xác gầy

Làn môi đôi mắt gót giày

Moi tim, nạo tủy xác nầy héo khô

 

Nàng chê thi sĩ dại khờ

Làm thơ đổi gạo bao giờ giàu sang

Những thằng thi sĩ lang thang

Trọn đời vào mộng liêu hoang kiếp đời

 

Còn gì xét lại người ơi

Trái tim rách nát ngàn bài thơ đau

Từ ngàn xưa cho đến ngàn sau

Bao giờ thi sĩ hết đau trong lòng.

 

Hoa trắng thôi cài trên áo tím

Lâu quá không về thăm xóm đạo

Từ ngày binh lửa cháy quê hương

Khói bom che lấp chân trời cũ

Che cả người thương nóc giáo đường

 

Mười năm trước, em còn đi học

Áo tím điểm tô đời nữ sinh

Hoa trắng cài duyên trên áo tím

Em còn nguyên vẹn tuổi băng trinh

 

Quen biết nhau qua tình lối xóm

Cổng trường đối diện ngó lầu chuông

Mỗi lần chúa nhật em xem lễ

Anh học bài ôn trước cổng trường.

 

Thuở ấy anh hiền và nhát quá

Nép mình bên gác thánh lầu chuông

Ðể nghe khe khẽ lời em nguyện

Thơ thẩn chờ em trước thánh đường.

 

Mỗi lần tan lễ chuông ngừng đổ

Hai bóng cùng đi một lối về

E lệ em cầu kinh nho nhỏ

Thẹn thùng anh đứng lại không đi.

 

Sau mười năm lẻ anh thôi học

Nức nở chuông trường buổi biệt ly

Rộn rã từng hồi, chuông xóm đạo

Khi nàng áo tím bước vu quy!

 

Anh nhìn áo cưới mà anh ngỡ

Chiếc áo tang liệm kín khối sầu!

Hoa trắng thôi cài trên áo tím

Giữ làm chi kỷ vật ban đầu.

 

Em lên xe cưới về quê chồng

Dù cách đò ngang cách mấy sông

Vẫn nhớ bóng vang thời áo tím

Nên tình thơ ủ kín trong lòng.

 

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo

Anh làm chiến sĩ giữ quê hương

Giữ màu áo tím cành hoa trắng

Giữ cả trường xưa, nóc giáo đường.

 

Giặc chiếm lầu chuông xây ổ súng

Súng gầm rung đổ gạch nhà thờ,

Anh gom gạch nát, xây tường lủng

Chiếm lại lầu chuông giết kẻ thù.

 

Nhưng rồi người bạn đồng song ấy

Ðã chết hiên ngang dưới bóng cờ

Chuông đổ ban chiều, hồi vĩnh biệt

Tiễn anh ra khỏi cổng nhà thờ.

 

Hoa trắng thôi cài trên áo tím

Mà cài trên nắp áo quan tài

Ðiểm tô công trận bằng hoa trắng

Hoa tuổi học trò, mờ thắm tươi.

 

Xe tang đã khuất nẻo đời

Chuông nhà thờ khóc tiễn người ngàn thu

Từ đây tóc rũ khăn sô

Em cài hoa trắng trên mồ người xưa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ