Lâm Bích Nhy
Cơi ḷng chưa kịp chết
(tặng người chưa quên)
Có cánh chim khuya ôm trời lặng
bay lạc hướng đời nhớ tiết Xuân
Có phố biển sầu chẳng dấu chân
cho ngàn khơi gọi: mùa Hạ vắng
Có lá vàng rơi buồn giọt nắng
không c̣n sưởi ấm một cơi Thu
Có mảng tuyết rơi vào thung lũng
quên ngân tiếng vọng báo Đông sang
Có em ngồi đây buồn vô hạn
đuối tay ru nhẹ t́nh đă chết
giữa những mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông
nhưng chưa kịp chết một cơi ḷng ...
April 2003
Huế, Hoa ngâu và Em
này em, này t́nh,
này một chút thơ
giấu trong nón lá
bài thơ trữ t́nh...
chiều qua lên núi
hoàng ngâu Ngự B́nh
xa xa anh thấy
một tà áo xinh
áo em bay trắng
sân trường Đồng Khánh
guốc mộc thanh thanh
em qua Tràng Tiền
để gió lùa sang
để nước Hương giang
xanh như suối tóc
như là mắt nhung...
đêm về Vỹ Dạ
duới trăng anh nhớ
đóa ngâu đem về
chưa dám tặng em,
chưa dám tặng em ...
chợt sáng hôm nay
em lên chùa này
xin xăm Thiên Mụ
cho anh trông thấy
hồn như ngơ ngẩn
trộm khe khẽ nh́n
bài thơ em giấu...
của ḿnh phải không?
của ḿnh phải không?
đóa ngâu đâu rồi...?
anh muốn tặng em,
anh muốn tặng em...
một đóa ngâu vàng...
May 07.2003
rơi xuống những nàng thơ / bởi v́ t́nh yêu thôi...
đêm qua từ cơi mơ
rơi xuống những nàng thơ
cho muôn sao chợt khóc
đ̣i lại những ước mơ
đêm qua rất t́nh cờ
rơi xuống những nàng thơ
khi trăng khuya hờn gió
để ánh vàng ngổn ngang
đêm qua bởi thẫn thờ
trời rơi những nàng thơ
nên không gian bặt tiếng
chỉ c̣n lời yêu thôi...
từ cuộc đời có thơ
từ ḷng người có thơ
bao niềm đang trăn trở
dịu bớt nỗi khổ đau
Ôi những nàng thơ ơi ...
đỉnh cao hồn thơ ở
rơi vào cơi nhung nhớ,
rơi vào cơi vô cùng…
bởi v́ t́nh yêu thôi ...?
(bởi v́ từ tâm thôi..)*
Thu 2001
__________________________
* câu này nhắn tặng riêng một người...
Em là nhan sắc
Ngồi xuống đi em, để anh vẽ cho
đôi chân mày trên mắt ngọc xanh
sớm mai ḿnh đưa nhau ra phố
mây ngang trời thấy sẽ ngừng trôi ...
Ngồi xuống đi em, để anh vẽ cho
đôi môi hồng thơm hơn trái cấm
trưa chim về từ chốn xa xăm
sẽ quên đường t́m nơi tổ ấm...
Ngồi xuống đi em, để anh vẽ cho
mái tóc tuyền xanh hơn suối biếc
xơa vào đời phủ bao nuối tiếc
suối t́nh ḿnh réo những lời thơ...
Ngồi xuống đi em, để anh vẽ cho
đôi má đào mịn hơn nhung gấm
đóa hoa hồng nh́n em say đắm
nhan sắc nào cũng kém hơn em...
Ngồi xuống đi em, anh xin vẽ nốt
bức tranh người anh yêu tha thiết
để xem... đời nhan sắc hay em
để... em là nhan sắc đời anh ...
Duyên đợi duyên đến
vén tóc trông người đi trở lại
cong môi hờn dỗi tháng ngày dài
giấc đời sao lắm nghĩa... trần ai
duyên nào là cái duyên không trái ?
duyên nào cũng là nợ duyên lai !April – 2003
Ngờ
(thương tặng tâm sự một người bạn)bài học vỡ ḷng anh dạy em
không nên tin vội những chàng trai
khi yêu người ta thường gian dối
th́ huống chi t́nh lúc phôi thai
người ta phụ em rồi anh hở ?
thôi đừng bới lại đống tàn tro
bên người đâu nghe t́nh rạn vỡ
nên khói un đen trái tim khờ
em về bên anh lúc thu tàn
chỉ c̣n lại nửa đóa hồng nhan
bài học vỡ ḷng em đă nhớ
nên... đối với anh em vẫn NGỜ !!!
Vô âm khiêu*
(Họa thơ Hàn Ngọc: Âm khúc ưu phiền)
Người đi
Gói trọn âm thầm
Gởi cho tiềm thức
Đa t́nh chân dung
Mây trời
Giăng cơi vô chung
Trên cung
Vắng nhạc
Se...
Niềm lặng thinh
Trong ta
Âm khúc ưu phiền
Ẩn vào hơi thở
Muộn sầu đơn côi
Nước thu thương bóng trăng đôi
Vết ngà không sắc
In sâu can tràng
Tịch nhiên
Lệ đậu phím đàn
Nḥa bao nốt nhạc
Hết lời ngân xa
Giờ đây
Lặng lẽ
Vu vơ
Vô âm bước lữ
Khách về phương nao?
____________________________________________
* Khiêu : bước chân.
Mến tặng Hàn Ngọc và trả lời cho câu:Làm sao cho "Âm khúc ưu phiền không vang xa rồi vọng về .."
Ta muốn...
Ta muốn khép đôi mắt lại chẳng nh́n em
Để không phai nhạt sắc hương hồng
Hoang phí cả đời quyến rũ ta
Ta muốn ngừng hơi không thở nữa
Cho khô cằn trái tim hồi hộp
Không c̣n đập những nhịp dại khờ
Ta muốn gào lên, muốn thét lên
Cho nổ tung buồng phổi trong lồng ngực
Không c̣n hô hấp nghĩa t́nh yêu
Ta muốn chết đi để cho em
Hiểu nỗi cô đơn v́ phụ rẫy
Ta chết rồi em khỏi giết ta !
Ta muốn... nhân gian đều im lặng
Để nghe mặt đất thốt lời than
"Sao em đem chôn kẻ hận t́nh !"
Cho ḷng đất rúng cơn địa chấn !
...không dung nạp xác chết t́nh si ...
Ôi... không tha ma nào là của đàn ông… (!)
- 2001-
Phố sương mù
Tôi về lại phố sương mù
Luân Đôn lầu cũ ngả vàng hơn xưa
Hơi sương trên nhánh sông ngàn
Che mờ vết tích bẽ bàng t́nh tôi
Sông Thames xưa áng mây trời
Mây giờ rẽ lối rạc rời xa nhau
Về đâu lăng mạn t́nh đầu
Xa xăm mấy dặm để sầu trong tôi
Cội phong gầy đứng bên đồi
Buồn bao chiếc lá vội rơi ĺa cành
Tôi về để hiểu cuộc t́nh
V́ sao người đă nỡ đành bỏ tôi
Đất trời không thể gần thôi
Sao tôi người cũng xẻ đôi duyên t́nh
Tôi về để thấy nhân sinh
V́ sao hạnh phúc vô h́nh người ơi ...
Tôi về để thấy trần đời
C̣n bao nhiêu kẻ quên tôi như người...
- 2001 -
Hệ lụy
(cảm tác từ bài "vô tâm" của Vỹ Nhi)
1,
từ sinh ra đôi chân như vướng bịu
sợi dây t́nh thắt chặt mẹ với em
xa không nỡ, rời không vơi nhớ
em ra đời tiếng khóc ru (được) ai ..?
2,
em bước theo ta về mái ấm
nghe từ đâu tiếng vọng bên tai
như dấu chân xưa về trói chặt
ta thấy em đi hài thắt dây...
3,
nắng hồng cúi xuống hôn nụ đời
ta cúi xuống hôn đôi môi em
bao hệ lụy từ đây hiện khởi
ta hối hận đeo chiếc nhẫn vàng!
4,
ḱa, ai đang nằm trong chiếc nôi nhỏ
đôi bàn tay âu yếm em ru...
giọt máu nào ta uống trong tiền kiếp
phải rơi trả trong kiếp này ư ?
...
Em xa tôi dịu dàng
tôi như lá mùa thu
nằm im chưa rơi rụng
ngủ quên trên cành nhớ
ngỡ lời gió c̣n ru ...
em xa tôi dịu dàng
em xa tôi nhẹ nhàng
như chim hiền vỗ cánh
bay về phía rừng xanh ...
v́ sao tôi không hiểu
một chiếc lá mùa thu
không đủ làm chim ấm
không thể c̣n trăm năm ...
tôi chiếc lá mùa thu
giọt nắng về hong úa
t́nh cũng úa tàn theo
chim xa cành khe khẽ
em xa tôi nhè nhẹ
không kỷ niệm đau nhói
không điệu buồn gian dối
tôi ngỡ t́nh êm trôi
nhưng khi về đơn côi
mới hay đời chia lối
khi lá rơi về cội
vạt nắng buồn chia đôi …
em xa tôi dịu dàng
tôi chiếc lá vàng rơi...
giọt lệ sầu tôi xóavết chim di cuối trời...
Thiên thu một dáng Chương Đài*
(mến tặng những tâm hồn c̣n vọng cố hương... và chỉ đơn thuầnlà nhớ quê nhà thôi ... Không mang ư niêm hâ.n thù...)
Ngày anh đi mang nỗi buồn lữ thứ
rao giữa đời xin bán chẳng ai mua
sầu lưu lạc có bao giờ ai muốn
nhưng suốt đời anh viễn xứ em ơi !
Ngày anh đi nghe thu cũng vừa sang
trăng đẫm lệ, trăng không c̣n duyên dáng
giọt sương tan không vướng trên mành liễu
nên rơi vào hố mắt của người yêu...
Ngày anh đi Chương Đài em héo úa
vạt áo bay không phải bởi gió lùa
mà áo run v́ lạnh cơn tiễn biệt ...
Chương Đài ơi, em có c̣n nhớ không ?
Ngày ly biệt anh nhặt cánh hoa ḷng
ép vào tim ghi rơ chữ Quê Hương
em ở lại thời gian xin vẫn đếm
v́ thiên thu chỉ một dáng Chương Đài...
Quê Hương ơi, Quê Hương !
Chương Đài ơi, Chương Đài !
April - 2003
____________________
* chương đài = quê hương / quê nhà
tôi như tảng đá buồn không tuổi
tôi như tảng đá buồn không tuổi
lặng để rêu phong bám ngủ vùi
tôi nghe t́nh yêu c̣n rong ruỗi
rừng lá hoang vu đá ngậm ngùi
tôi như tảng đá buồn không tuổi
rừng thiêng cổ tích giấc mơ ơi
một cơi thần tiên t́nh hất hủi
tôi về t́m lại kẻ xa xôi...
người đi ném đá vào biển khổ
tôi về mau xếp lại đại dương
âm vang biển khóc làm cây đổ
lá trúc than van rụng ngập đường
ai ban hạnh phúc nào không thật
cho tôi đi lạc măi trong rừng...
tay ôm hạnh phúc nào không thật
tôi đi nghe măi tiếng đá buồn...