Lâm Hảo Dũng
Nhớ người bên cánh sông xưa
Cũng một dòng sông mà cách biệt
Em còn áo rách tóc năm xưa
Mắt xanh đã thấy buồn thêm rộng
Trên mái chèo khua tối hẹn hò
Một thuở xa nhà say gió mới
Thấy buồn như cắt thịt chia da
Thấy em có mắt ngày xa xứ
Và mẹ run run núi lệ nhòa
Khi đi cố nhớ hàng cau nhỏ
Một liếp dừa xanh ngọn táo vàng
Ta cũng hát bài chinh chiến tận
Ðời mai rực rỡ bóng xuân sang
Thoắt đó ta già em khóc ngất
Áo hoa ngày cũ gởi cho ai
Vườn xưa bỗng vắng con chim hót
Thêm tội cho sông nhớ một người
Nghe doi gọi vịnh thương làm nhớ
Ta cũng yêu em nhóm lửa lòng
Xin em uống máu ngày ta chết
Ðể thấy ta người vẫn thủy chung.
Hồi tuổi mộng
Chuyến xe nào trở về đây
Gởi tôi trạm cuối nắng đầy toa không
Buồn lên những lá ngô đồng
Mới hay ngàn dặm bềnh bồng còn đâu
Em hiền đuổi bướm sân sau
Giữ tôi tấm vé xanh màu thời gian
Ðể khi bóng xế đời tàn
Tôi em thấy lại huy hoàng tuổi xuân.
Ðợi một mùa trăng
Em khóc dòng sông khóc nước sông
Ta đi sầu ngát tận trong lòng
Nhớ trăng đầu núi trăng đồng nội
Và những mùa trăng sóng Cửu Long
Em khóc dòng sông đó phải không?
(Ngàn năm vẫn nhớ má em hồng)
Vẫn yêu đương đá mòn Châu Phú
Và Hạnh, Thiền, Cương, Yến Cửu Long
Ðâu những mùa trăng xưa rất xưa
Ðêm khuya dăm đứa một khoang đò
Ôm đàn ta hát vang trời đất
Ai kẻ mua tình ta bán thơ
Em khóc dòng sông đó phải không?
Ðêm mơ về thấy chín con rồng
Vẫy đuôi trên nóc Tây An tự
Ðón hội Long Hoa một tối rằm
Ta rất thâm sâu rất dễ buồn
Bởi hồn lang bạt gởi muôn phương
Ngẩn ngơ tiếc một dòng sông cũ
Là để miên man khắp nẻo đường
Em khóc dòng sông ta khóc ta
Ngày đi thương sợi khói bên nhà
Ngày đi như thể không về nữa
Nghe gió rừng xa vọng tiếng ca.