Lâm Xương Yên
Ai về, Nhatrang
Ai có về Nha trang cho tôi gởi lời hỏi thăm
thành phố nầy tôi đã ở bao năm
lần từ giã hình như tuổi em mười sáu
trăng nhô mỏng môi hừng say biển đêm rằm
Sân trường nữ áo lụa xanh bay óng ả
mùi tóc mai ngất giấy heo may
đứng chéo chân nhìn xa góc nhỏ cổng trường
mưa thu đổ ước trang thằng khờ Võ tánh
Nha trang yêu, em phơi nắng trêu cát Duy tân
nước xanh biếc ghen bổ lên đầu hoa sóng nhỏ
cái dzó thon lùa nụ cười khểnh xinh tóc thả
tôi ăn vạ đêm đêm yêu biển Nha trang chỉ một lần
Giờ cali, xa bao mấy mùa sóng động
biển nơi ấy có còn dấu mối tình đầu
hay vỡ tan dáng nắng hoa sóng ô mai
thế vào đó mang tên người nào thống khổ!
Đá Hòn chồng kìa mấy nghìn đời nằm đó
thiết tha yêu với biển tay mười ngón nhỏ niu nâng
thèm rờ hạnh phúc chân không Tháp Bà thủy chung
trong nhang khói Tháp kia có đều chi hờn tủi!
Bờ Cali soãi thân tằm tắm con nước lạ
tay vói dài bơi nỗi nhớ theo nhịp sóng vỗ thời gian
hải âu ơi có bay về miền biển xưa!
cho tôi gởi mấy lời nhắn hỏi:
-thành phố ấy tôi đã xa mấy chục năm
-nay thu vàng khép kín, cửa đời mở ra...
-sao không thấy ra tắm biển!
hay: sợ sóng bấc lùa thành phố chết trên bãi tình cát đổ,
rát da... đời
nên:
-em
-chỉ
-ôm
-tình
thuở ban đầu.
Em,
Buôn Mê
Tôi có đến buôn Mê lúc tuổi mười lăm
Rừng sim tôi mọc lưa thưa dậy thì búp măng
Em mười ba hay mười bảy mà khoe của đẹp!
Tôi, mắc cỡ đôi mắt lén nhìn chăm
Ồ, Buôn Mê rừng hoa trinh nữ ngà voi thu hồn
Mắt em biếc, tôi vói tay ngắt nũ hoa hồng
Cài tóc mây gai nhọn xước tim rướm máu
Em chợt đau, lệ nhỏ vào hồ Ea-Kao tẩm nụ hôn
Buôn Mê ơi... rộn ràng thu, lá nhuộm vàng
Ta yêu em, em đẹp hơn thác Drây-Sap
Thác mấy tuổi? Và, em mấy tuổi hoa vừa nở...
Nhìn thác đẹp hay em đẹp quá em ơi!
Buôn Mê ơi...
Xuôi rừng Dak-Nông gác võng ru em hời Lâm-Đồng
Em gót son in dấu 26 bước xuống thềm Ninh Hòa, Nha Trang
Krông-Bông em lưng gù hoa thắm vườn Yok-Dôn tình tự
Cầu cố quận M'Drak anh giao tình Krông-Bu1k, Krông- Năng
Em Buôn Mê ơi...
Dắlk-Mi em, bầu sữa voi nuôi Buôn Mê lớn khôn đĩnh đạc trời Việt Nam
Và, đường biên giới Ya-Súp bụi đỏ mù chia hai nước nghìn thu
Em, hồ Lắ1k, Buôn Triết xanh xanh nước biếc
Đẹp vô ngần sánh vai nào kém nước đổ thác Gia-Long, Diệu-Thanh...
Em, Buôn Mê ơi...
Buôn Mê ơi...
Đôi tay nhỏ xíu em vói níu mây trời
Thêu bằng được gió tím miền buông bức tranh tuyệt vời mau về sau... Buôn Mê em một thời ngạo nghễ kiêu hùng
Em Buôn Mê ơi...
Cuộc tình nuối tiếc là cuộc tình đẹp nhất trần gian
Buôn Mê, em ơi...!
Chợt ngỡ ngàng thoáng ba mươi hai đông mưa bấc
Em, Buôn Mê ơi...! Lạnh căm hờn rét bấc
Buôn Mê ơi...!
Sao người nỡ bỏ rơi em... Buôn Mê
Ngày tháng đó còn vọng lời thề yêu em...
Buôn Mê! Buôn Mê...! Em, Buôn Mê... ơi!