La Toàn Vinh

 

 

 

Lung Lay Hoa Khế 

Bóng Mẹ vừa khuất sau hàng cau

Lá vẫn ru những lời thương nhớ…

Cơn gió nhẹ lung lay hoa khế.

Khẽ bay vào trong mảnh đời tôi.

Xin được gọi đôi lần tiếng mẹ,

Từ khi vừa, cất bước chào đời.

Rồi lớn khôn một thời phiêu bạt,

Bềnh bồng trên vai kiếp rong chơi…

 Đôi lần nh́n mẹ tôi vẫn nhớ,

Nước mắt người chỉ đổ về xuôi…

Hôm xưa được ru trên chiếc vơng,

Nay một lần viễn khách mẹ ơi…

Để một khi ngoảnh nh́n trở lại,

Bầy trẻ xưa, chợt hóa mồ côi..

(2002)

 

 

Cơn buồn gập ghềnh

Rồi bóng nghiêng chiều đă đến

Cơn buồn gặp ghềnh trong trí nhớ

Gió cuốn bay bàng bạc

Gọi thu về bên giấc chiêm bao

Chiều bừng lên ánh sáng chứa chan

Lá reo vui

Âm vang rực rỡ

Bóng dáng núi đồi ầm ĩ

Như gợi về nỗi nhớ bâng khuâng…

Rồi bóng nghiêng chừng đối diện

Trong khoảnh khắc nào soi rọi mông mênh

Núi đồi c̣n dài câu độc thoại

Chiều đi qua bóng dáng uyên nhiên

Em ngồi đó trên tay dấu lặng

Chiếc lá đùa nhẹ khẽ ru êm

Lặng nh́n màu tím đất trời

Cơn buồn chợt tỉnh

Bắt gặp nỗi niềm trên khung vải

Bồi hồi một giấc mơ thu

Rồi bóng nghiêng chừng lặng lẽ

Đi giữa rừng thu chiều nghiêng bóng

Rừng đan tay vàng cả màu phong

Nhặt chiếc lá

Nhớ bàn tay nơn nà

Đang ôm chầm lấy đất trời hoang dă

Đôi môi màu tím

Đóa hoa dại chừng như nụ hôn

Nụ hoa cổ vơ cho niềm cô đơn

Bay đi

Trong gió chiều lặng lẽ…

 (1996)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ