Lê Hân
Thơ t́nh riêng tôi
một đời
tôi chưa thất t́nh
yêu người
là để yêu ḿnh rơ hơn
nhớ nhung
lăng mạn
giận hờn...
bao nhiêu chiêu giúp tâm hồn trẻ luôn
một đời
tôi chưa biết buồn
nợ
duyên
vốn rất b́nh thường, tự nhiên
được
không
chẳng thể ưu tiên
người nào không có trái tim si t́nh?
một đời
tôi sống hiển vinh
bởi nhờ làm được thơ t́nh vu vơ
yêu thương chẳng để tôn thờ
là cho
là nhận
tóc tơ
tôi, người
thơ t́nh tôi ấm niềm vui
từng ḍng thánh thót tiếng cười nói em
T́nh hát
vừa viết được khúc ca vui quá đỗi
bởi em qua bước giạt nắng hai bên
khúc khích cười cỏ xanh mướt ngó lên
ṿm lá ướt đôi tay em đang tỏa
đàn chim đến chen chân vào kẻ lá
cũng như anh háo hức đón em qua
đôi mắt nâu hờ hững ngỡ như là
chưa kịp thấy anh chàng câm như hến
anh ngố quá cho nên cơn gío đến
thở trong tà áo trắng ngỡ là thơ
ḷng vói theo đâu hiểu ḿnh đang mơ
em quá đẹp khiến anh thành khờ dại
hồn rơi giữa lúm đồng tiền ngoái lại
ổ t́nh em e ấp tuổi mười lăm
ngát hồn nhiên trên mỗi nhánh tay cầm
ḷng anh rối trong vụng về mắt liếc
'mi nhôn' nhé, hăy giả vờ chưa biết
cho anh nghe từng bước gót chân ngoan
trời đơm xuân, anh nở giữa nắng vàng
đóa hoa hát những câu t́nh lấp lánh.
Bướm hoa
không từ hồn Trang Chu
tiền thân nguyên kiếp bướm
đích thực đă chân tu
từ bắt đầu bay lượn
tâm xanh không gợn sóng
tịnh mặc đời thong dong
vui chân th́ ghé lại
huyễn sắc tự tấm ḷng
hoa vốn ở nơi đâu
từ cành hay từ đất
câm lặng là chiều sâu
nỗi buồn là hương mật
đời hoa giàu vọng tưởng ?
một ḍng sống phù sinh
sắc hương ch́m huyễn tượng
lắng sống cho chính ḿnh
bướm yêu hoa ?- hẳn vậy
hoa yêu bướm ?- thật không
một thân năng lưu động
một thân bị trời trồng
bướm bay v́ hoa nở ?
hoa nở v́ bướm bay ?
hương sắc vốn có thật
t́nh ư nào ai hay !
trong những lần ghé lại
sống ké cùng đời hoa
lời t́nh nào đă nhói
sâu suốt nhụy mượt mà ?
hoa nghe ra lời bướm ?
mật phấn mở ḷng ra
h́nh tượng thay tiếng nói
uyên nguyên từng búp ngà
hoa không yêu riêng bướm
t́nh văi vào bao la
thâm tạ đời lăng mạn
yêu hoa, thơm ngát hoa
Chân tướng
con bướm bay và bay bướm tôi
chỉ v́ đời có những ṿng môi
gọi tôi và cũng nghe tôi gọi
vô lượng ḷng cho, nhận, thế thôi
sẽ chẳng bao giờ muốn phụ ai
nếu cùng độ lượng đứng chung vai
t́nh tôi giàu đủ chia thiên hạ
đâu sá ǵ riêng cơi trang đài
chẳng hiểu v́ sao hoa ghét hoa
vườn ḷng tôi vốn rất bao la
sao không cùng nở cùng thơm ngát
cho cội thơ tôi thêm đậm đà
ơi những con chim đă trót bay
dẫu xa nhưng vẫn sót trong này
tiếng t́nh sống măi trong hơi thở
xin được giàu thêm với tháng ngày.