Lê Thị Huệ

 

 

 

Cuồng lưu chữ

Tôi ngã xuống những thảm chữ êm nhẹ

Theo tiếng guốc ấu thời vang giòng mực xanh xa

Hàng giấy trắng lao xao linh hồn tuổi nhỏ

Trăng tuổi thơ treo trăm cửa ô quan bút mầu

 

Tôi cúi xuống hôn lên vai những dấu phẩy

Len lén chép thư trai trong tập vở học trò

Tuổi trẻ tôi tầm dấu sắc xế cống lòng phiếm giấy

Xô té nhiều mối tình dưới những kè dấu nặng

Của hàng rào ngũ cung chàng

 

Tôi đánh động năm nghìn cánh cửa của thi ca

Những cánh cửa niêm luật

Rêu phong văn hiến xanh tóc hoàng triều

Tôi đẩy tới bằng đám lau sậy chữ nghĩa

Quơ dạt hết những nhà độc tài xuống hố

 

Tôi dựa lưng trời viết đôi câu hoang đàng mộng mị

Giọng cải lương sầu đời tuyệt vọng của riêng tôi

Ngộ trong âm hưởng sáng tạo tiếng phèng la sự thật

Những con thổ huyết làm hồng hào da thịt nhân gian

 

Tôi thở không kịp với giòng cuồng lưu tiếng nói mẹ

Nơi chốn trú ẩn cuối cùng của tôi trên mặt đất

Tôi nằm lút muốn trút hơi thở của mình trên quê hương đó.

 

 

Chiều Hè Của Một Người Đàn Bà

Úp đứa bé sơ sanh lên bầu ngực

Trôi lềnh bềnh những dã rượi tứ chi

Ngủ vật vờ trong tỉnh thức

Cơn đau còn ê ẩm

Chiều hè trôi lan man

Điệu nhạc soft rock rơi qua ghế bành rộng

Êm đềm

Thời gian bỏ quên ngoài cửa sổ

Tấm áo mở phanh phơi bụng mẹ

Gió rớt qua miệng con

Thơm mùi sữa non

Hỏi đời sống

Bắt đầu niềm vui từ phút giây nào?

 

Người Họa Sĩ Vẽ Gió

Chúng ta chạm vào nhau rồi chìm dần vào đêm tối
Nghe buồn dâng môi sầu
Đắm đuối mó trầm tư thiên cổ
Mỗi người ôm riêng một bầu trời khuya mênh mông
Nói với nhau bằng nỗi im ắng nhớ nhung
Bói hồn nhau bằng tiếng hú sói lang vô vọng
Tê dại buốt giá kiếm tìm
Những linh hồn quấn quýt hửi tri âm
Bay bên nhau tìm chi suốt kiếp người
Những bài thơ trần gian không thể hiểu
Thế giới đi cùng chúng ta trong đêm lu
Ngu si một lũ người không thể nào cất cánh bay
Đâm toạc bầu trời chúng ta vừa thổi gió
Tình yêu này đớn đau vô vọng

 

 

Ngồi Với Hoàng Hôn

Chiều tà ong gương xưa 
Ẩm khô nhám da thị
Ngực mòn xiết nương sâu
Nhạc tình rã tiếng thiên thu 
Rêm đau rưng rức tình thiên cổ
Trườn mình qua kinh thành trẻ
Phiếm lòng sầu vì sao rơi
Giấy trắng úa ân tình
Tóc xanh phai bồ kết gội
Lỏng tay người trăm năm
Chùng dây ẩm môi son tím
Eo thon gân rạc rài
Trở mình tận tuyệt giọt nước mắt
Tiếc thương tàn phai

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ