Letruc


 

ngõ thiền

chào nhau, sen búp nở hoa
môi khoe nụ biếc đôi tà áo bay
gởi chút tình trên đôi tay
yêu thương lồng lộng gió mây rộn lời
nghe dường âm vọng trùng khơi
bể hồn sâu thẳm lắng vơi não phiền
sắc, không gạn hỏi nhất thiền
ngõ trăng rộng trải xuống miền chân như

 

 

lòng trần

anh theo thiền đốn ngộ
một nhảy đến giác bờ
tôi theo tình tiếng sét
một lần gặp, yêu mơ

em theo môn tịnh độ
sáu chữ niệm luân phiên
tôi làm người đến chậm
lỡ tình, tâm đảo điên

bộc cao sen chín phẩm
có phẩm nào cho tôi
thuyền anh về bến giác
thuyền tôi lênh đênh trôi ..

như lối mờ tắt ngắn
dẫn tình đến biệt ly
như thu chờ tiếng lá
âm thầm rơi rất si !

ngồi ngân nga sáo trúc
giọt sương gội lòng trần
thì anh về đốn ngộ
thì em qua tịnh độ

và tôi còn phân vân...

 

 

không & có

tâm soi tâm
hỏi cái không cái có
biển đời bận rộn vỗ triền miên!

câu kinh vỡ
trắng
hồn người lạc bước
cõi vô minh cũng hiện đóa ưu đàm!

ta sót lại nửa đời vào thiền định
cố buông xuôi
để tìm thấy chân như

chớ mông lung gởi hồn bên trăng sáng
trăng soi mình
lộ hết những suy tư!

cái không: dằng co đòi sự sống
cái có: ngậm ngùi tan theo sương

cái ta: ngủ quên, không hay biết
cái em: rộn ràng vui bước xuân ..

từ cõi mơ hồ níu bóng, phai
từ tâm vốn lặng khuấy động hoài
hỏi ta sắc tướng sờ sờ đó
hỏi người
tay chỉ nguyệt
bảo: hai!**

 

_____________

** hai = không & có

 

 

màu đời

ngập ngừng trong ánh mắt
trùng khơi xanh biếc ngút ngàn khơi
đỏ rừng sâu héo hắt
lạc lối cheo leo suốt cuộc đời

thư hồng xưa thăm hỏi
dòng mực tím còn in trong trí vu vơ
đâu rồi ngây dại
đâu rồi trăng cũ ôm choàng lấy mơ

vàng lá thu rơi tay cầm lá
lá vàng ôi
khoảng không không trắng qúa
lấy gì che lấp dấu hỏi vô thường … rơi

đếm ngày qua đen tối
được chăng
nhàng nhạt bóng chiều đi vội
chẳng nói năng

màu đời ngã xuống bên nhau
tình ơi đứng gọi từng câu vô thường …

 

 

em hiện vào thơ

có giấc mơ nào trường cửu đâu em
như thơ anh cũng một ngày tắt thở
buông tay
ngôn từ không còn biết nhớ
ngậm ngùi rơi giữ khoảng trời hư vô

có tình nào vẫn còn đẹp như thơ
áo nguyên trinh em mặc về bên ấy
như màu trăng, áo cô dâu lộng lẫy
thơ chép hoài
chợt thấy mình bâng khuâng

có lòng nào đứng nghẹn trước dòng sông
cố không chào
nước khua đừng động tiếng
tình tôi trao
còn dư
trôi ra biển
để được nhìn những cơn bão xoáy xoay!

có bình yên gánh mãi vẫn hao gầy
tôi nguyện cầu
lối em về lồng lộng
bước chân yêu rải hoa xuân, mầm sống
cho muôn đời tôi lánh mãi vào thơ

để một ngày kia thơ tôi cũng chết …

 

 

ta về đá lạnh lời yêu tỏ bày

theo mây lên núi đậu chơi
đỉnh cao nhìn xuống cõi đời mông lung
thu đi đông đến lạnh lùng
gió mang nỗi nhớ trải vùng cỏ thưa

cây nhớ ai, đợi mùa mưa
lá khô trụi hết, dối lừa … sang năm
ừ tin, đá lạnh lưng nằm
chờ sang năm nữa … âm thầm đón xuân

rượu rót đầy, mắt phân vân
núi cao phố thấp lòng trần ngả nghiêng
mây qua viếng cảnh muộn phiền
để quên chút gió lạc miền quạnh hiu

còn đây đỉnh núi hắt hiu
ta về đá lạnh lời yêu tỏ bày
có khi trăng sáng nơi này
có khi niềm cũ sum vầy ý thơ …

 

 

rồi mai hữu hạn

chớ kéo trăng về chập chờn trên
ngọn cây lùa gió, ngủ leo thềm
nửa bóng em về xua hạnh phúc
nửa ru hoài vọng xuống hồn đêm

chớ nói chi nhiều tan loãng mơ
hương xuân ngan ngát khúc kinh thơ
âm điệu trắc bằng vang cuối nẻo
hoạ hồn vô động dáng tôi chờ ..

này! có ai không, có ai không?
(bên kia vọng lại tiếng vô ngôn)
hãy níu trăng đêm về soi lại
(đợi sóng luân hồi xoay chuyển luôn!)

em khóc cho tôi, khóc một lần
cho tôi hãnh diện với lòng câm
thoảng hương tình ái trên môi ngọt
hớp nụ tàn phai gởi gió ngàn ..

lùa hết không gian vào vỏ ốc
gom những tiếng cười khoe dưới trăng
rồi mai hữu hạn em quên hứng
đứng giữa vô thường chẳng nói năng ..

 

 

vì em ngụ ở ta bà

ta còn tạp niệm, nên thôi
hoàng y bỏ lại
vào đời
cùng em
chín tầng trời kẻ bước lên
nhắn giùm ta nhé
nợ duyên
vẫn còn
ai thoát tục
ai đạo tròn
vào trong dục giới ta hồn si mê
yêu trăng, sương, dõi bước về
không môn
ngoảnh mặt án đề dở dang
dắt tay em dạo trần gian
đôi chân gót lạ qua màn vô minh
vẽ vời định nghĩa chữ tình
thì ra muôn vật tâm sanh
ấy mà
vì em ngụ ở ta bà
xưa ta bồ tát
cũng thà ..
theo yêu!
với tâm như ngọn thủy triều
nhọc nhằn nhảy vọt một điều: trầm luân

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ