Lê Trùng Dương
Từ thềm hoang vu
Gọi Ta từ thuở hồng hoang
Mơ hồ nắng quái triền hoang vọng về
Yêu người lục bát cơn mê
chiêm bao... hong sợi tóc thề viễn vông
thương hoài... ngọn cỏ tàn Đông
vàng phai gân lá mơ sông dập dềnh
ta về từ chốn gió mềm
hồn lay ngày cũ... trượt thềm hoang vu
nến tàn... soi cõi tương tư
giật mình nhìn lại...
ta từ...
huyền phai
Nhịp trống
Còn chút gió
lãng đãng dòng sông du mục
còn giọt sương
thinh lặng bãi bồi
thôi thúc
luân hồi nhịp đập
đi về một bến trùng mây
hư vô
dòng đời buồn
bến bờ hoang dại
chút ngu si
đày ải
phía tình xa
ngọn nến hư không
quay quắt rọi
cuối ngày chút nắng
phía hoàng hôn
thúc trống nhập hồn
xanh rờn mộ cỏ
bến thiên thu
lướt thướt ngủ vùi
những dòng thơ
gối đầu hoang mạc
quá xa vời.
theo nắng
giấc mơ trôi
tháng 10 - 2004
Họa
Loay hoay vẽ bức tranh đời
Em pha nhung nhớ đầy vơi mấy phần
Tôi đi vẽ ngọn Phù vân
Em về vẽ chốn lần khân bên đời
Tôi đi chuốc ngọn mây trời
Vẽ ngày ray rứt trong hơi thở dài
Một đời họa bức tranh phai
Làm sao vẽ được cuối ngày Sắc - Không
khẽ
rong chơi lạc bến vô thường
mây trôi khinh bạc dẫn đường nữ tu
quay xuôi hỏi khẽ mùa thu
hóa ra lạc mất đáy mù vô biên
tháng hai...
tháng hai...
chiếc lá mùa đông cũ
trơ trọi
níu dòng đơn côi
tháng hai...
lũ gió gầy gò
tan loãng
phơi tình huyễn mộng
bờ cát bụi
lao xao
tháng hai... tháng hai...
khuất chân tường
ảo vọng
thoi thóp
lạc loài sợi nắng
trú mình
nhớ tương tư...