Lê Vĩnh Tài

 

 

 

SÁU BÀI THƠ

1.
Bạn muốn viết bài thơ haiku
nhưng bạn viết dài quá...
không ai thèm so sánh
một thế giới khác xa với thế giới bạn đang thấy
qua những vết nứt
trên tường

Bạn không phải là bướm
nhưng đôi khi bạn tự hỏi
khi phải bay măi trong pḥng
toàn hoa giả

Con bướm trắng
bạn cứ bắt nó bay măi trong pḥng
cũng toàn hoa giả

Làm sao bạn biết
bài thơ đă ra khỏi nơi đó chưa

Bạn cảm thấy cô đơn

 

2.
Bạn bắt giữ trái tim tôi
trong ḷng bàn tay
và tôi bất lực

Tôi chỉ có
trái tim ngu ngốc để đổ lỗi

Tôi đă khóc
như một đứa trẻ mất mẹ

Tôi cố gắng
t́m ra cánh cửa bí mật
của trái tim bạn
để thoát

Có một bầu trời
tôi nh́n thấy
giọt nước mắt đă làm ḿnh bị mù
một bức tường độc ác và im lặng

Tuyệt vọng
tôi cố bắt giữ lại trái tim của bạn
nhưng trong những ngón tay run rẩy
tôi chỉ nắm được
không khí
lạnh và tàn nhẫn

 

3.
Bạn ám ảnh tôi
như một con ma
như một tế bào bị lạnh
bị ung thư
như cái chết

 

4.
Ở khoảng giữa thiên đường và địa ngục
tôi chỉ có thể cầu xin t́nh yêu của bạn
thông qua giọt nước mắt

Thật khốn nạn
khi phải chờ vào ḷng thương xót của bạn
làm một kẻ ngu ngốc
vĩnh cửu và bi thảm

Như bài thơ
làm các ngôi sao bị thôi miên
từ đó bạn không thể thoát

Các ngôi sao ám bạn như những lỗi chính tả
của bài thơ

Khi bạn thức dậy
trong bóng đêm
bạn biết
bầu trời là nhà tù
và mặt trăng là người bắt giữ bạn
v́ những tội danh nghe lăng mạn
nhưng rất khốn nạn...

 

5.
Không phải bạn mất tích
linh hồn bạn bị giam cầm
nằm đâu đó
vẫn chờ
bạn nở nụ cười
và quay lại...

 

6.
Họ nắm tay bạn và hôn lên môi bạn
làm bạn tin
rằng bạn là người họ từng yêu và nhớ

Họ sẽ viết cho bạn bài thơ
và hát để cho bạn ngủ
làm bạn tin họ

Sau đó bạn thấy cánh cửa khóa chặt
họ không muốn bạn t́m lối thoát
và đó là lư do bạn chóng mặt
sau khi bạn hôn mà không phải là t́nh yêu
nọc độc của họ nhổ trong miệng bạn

Họ cố quyến rũ bạn
làm cho bạn tin đó là t́nh yêu
nhưng sau đó bạn bị giam giữ

Bây giờ
bạn cũng không biết khi nào ḿnh được thả...

 

 

NĂM BÀI THƠ

1.

bạn không phải người nghiện rượu

ngồi nh́n bầu trời

để uống thẳng từ chai

nỗi buồn đang mất kiên nhẫn

 

nhưng khi không c̣n một giọt

bạn biết ḿnh được rửa sạch

để trôi vào thế giới

 

và bạn bị đốt cháy

như ánh sáng

sau trận đấu với một ngón tay ướt

 

bạn nhận ra

bạn không phải là một cô gái

mong manh, hay nổi giận

thức dậy mỗi buổi sáng

với cơn đau đầu và dạ dày trống rỗng

 

2.

và bạn đong

từng ly

vào cái chết

lặng lẽ cuối cùng

 

bạn từng phải vâng lời

như sân khấu vẫn nghe lệnh khán giả

mấy tṛ đánh quả

 

dù bạn cố ăn gian

đong ít hơn một chút

sau mỗi lần

nghe họ ra mệnh lệnh

khi người dân phải bỏ làng

ra đi...

 

3.

khi nỗi buồn c̣n quá trẻ

vào đêm Giáng sinh

bạn uống

nóng

sâu

như cổ họng

 

bạn không cô đơn

bạn vẫn hy vọng

 

bạn chỉ rất buồn...

 

4.

bạn uống

thẳng từ chai

làm các âm tiết của bài thơ

hơi ngộp thở

 

nó giăy dụa

rơi

và vỡ

thành những mảnh

cắt vào da

 

làm mỗi khi bạn yêu

sẽ chảy máu

đến chết...

 

5.

bạn biết, nếu phải nghiện

tốt nhất là

nghiện rượu

 

bởi v́ nỗi đau của bạn có thể

chết đuối vào

các hương vị ngọt ngào

 

và bạn sẽ biến mất

như con sóng biến mất khi biển vẫn nằm chờ đợi

 

v́ sóng là biển, nhưng không phải biển

nó chết ngay khi được sinh ra

nó là nhà thơ của biển

 

biển không bao giờ chết

biển chính là bài thơ

của sóng

 

và bạn

một vết thương

c̣n nóng...

 

 

TÁM BÀI THƠ...

1.

lịch sử không phải chỉ máu

và xác chết

 

bạn vẫn nằm ở nơi này

nh́n những người c̣n sống loay hoay

 

nh́n trời cao và đám mây bay...

 

2.

lịch sử

đứng cúi đầu mặc niệm với thời gian

nó không có lỗi

 

người ta / họ lại dùng quá khứ

toàn xác người

để đổi thay

lịch sử

 

3.

bạn nghĩ lịch sử sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ có ánh trăng

hơi tối

nên bạn thắp thêm một ngọn nến

trong gió

 

bạn quên ngọn nến rồi sẽ tắt

người ta không gặp nhau sau khi chết

nhưng lịch sử vẫn lặp lại

những nỗi đau

 

người thắng cuộc sẽ hát

hơi lớn tiếng

nghe như một tiếng ồn

bên ngôi mộ

vùi chôn

lịch sử...

 

4.

lịch sử không phải là một cái ṿi

bạn có thể vặn khóa

và quên

bao nhiêu là máu

đă chảy qua cầu

 

như Mẹ

không ngừng rơi nước mắt...

 

5.

bạn không thể chép lại lịch sử

nó không phải tờ giấy

nó là trái tim

đă bị moi ra và để lại cảm giác trống rỗng trong lồng

ngực bạn

 

6.

 

chúng ta phải viết ra lịch sử của chính chúng ta

đừng để nó trở thành bí ẩn

như mấy tṛ

huyền thoại...

 

7.

lịch sử là ngày hôm qua

c̣n hôm nay là chuyện của chính bạn...

 

8.

bạn là sản phẩm của quá khứ

nhưng bạn phải sáng tạo tương lai

đó là lư do tại sao lịch sử vẫn lặp lại

 

nhưng chẳng lẽ cứ lặp đi lặp lại

một số phận bạn

cam chịu măi?

 

 

BA BÀI THƠ...

1.

không ai có quyền tha thứ

nếu ai đó tha thứ cho bạn

chỉ v́ bạn đă làm

điều bạn cần làm...

 

2.

tôi chết đuối ư nghĩ của tôi

trong bồn tắm

 

3.

tôi đi ṿng quanh

ṿng tôi đi bạn

 

sợ phải nh́n qua

qua nh́n phải sợ

 

vết nứt trên tường

tường trên vết nứt

 

bạn sợ những ǵ

sợ ǵ những bạn

 

cuối cùng chúng ta

có thể t́m thấy

từ trong vết nứt

khi nào cửa mở

cửa mở khi nào

quả bầu bị vỡ

những kẻ chui ra

máu ngày càng lạnh

giả làm nhân dân

 

 

15 BÀI THƠ

1.

thơ là khi cảm xúc nh́n thấy ư nghĩ

và ư nghĩ t́m thấy chữ...

 

2.

bài thơ

nó có thể là ngày cuối cùng của bạn

một ngày có bóng tối

và ánh sang

 

một ngày hành động

một ngày lặng im

 

3.

nếu bài thơ không thể chạm vào bạn

những cử chỉ yếu đuối của nó như một ngón tay

khám phá bạn

 

bạn sẽ mở hai cánh hoa của ḿnh

và đóng lại

bằng sức mạnh mong manh

của bạn

 

bạn biết

không có ai móc bằng ngón tay nhỏ và nhẹ

như vậy

 

4.

bài thơ cũng biết lạnh

nó bị cảm cúm

khi linh hồn của bạn hôn mê...

 

5.

 bài thơ

nó là quá khứ

vào mỗi buổi chiều

nó nhỏ giọt máu hàng tháng của ḿnh

xuống những nơi bạn vừa mới đi qua...

 

6.

nếu bài thơ nằm trong một cuốn sách

nó chỉ là cuốn sách

bán không ai mua

 

khi bạn đọc nó

nó là tâm hồn bạn

 

bạn an ủi nó

và sửa lỗi chính tả cho nó

 

các thiên thần thường bay cao hơn bài thơ

nên nhiều khi bạn không nh́n thấy

như không ai nh́n thấy linh hồn

 

nhưng bạn vẫn có thể nh́n thấy một con nhện

khi nó sà xuống trước mặt bạn

 

cuối cùng bạn biết

không phải con nhện

mà bài thơ đang bắt mồi

từ suy nghĩ rối tung như mạng nhện

 

và bạn học từ thơ

kiếm chữ cũng mệt như kiếm tiền

nên thơ dạy cho bạn tính tiết kiệm

 

bài học bắt đầu khó hơn

khi thơ dạy bạn cách chi tiêu

từng chữ như

như ngày xưa

mẹ vẫn để dành cho bạn từng xu

 

7.

thơ

là khi bạn nhấc lên một cái vó trống rỗng

đổ ra cả một đại dương

 

8.

nếu bạn nghĩ: thơ là biển

nhắm mắt lại

biển đang chờ

 

bạn là mỏ neo

bạn là hạt cát

 

là những tiếng th́ thầm của biển

bạn hăy coi chừng

hơi thở bị chết đuối

như tiếng khóc của giấc mơ...

 

9.

thơ

nó ngồi nh́n

các tầng trời

rối bời

mây trắng

 

sau đó nó ngồi

và khóc

rất

lâu

 

10.

 

thơ

như nàng phải lấy nhiều chồng

nhiều người không

hiểu

 

mọi người chỉ thích làm thẩm phán

 

họ quên mất

nàng

cũng đau khổ như chúng ta

 

11.

nếu bạn nghĩ bài thơ là lông của con chim

một ẩn dụ mệt mỏi

nhẹ nhưng bạn lại không có từ

để nói

 

bạn nh́n màu trắng

của đám lông bay

bây giờ bạn có thể nói

mùa thu từ mùa xuân bay về

mùa đông từ mùa hè bay về

mùa hè th́ quá gần mặt trời

và đám lông sẽ cháy mất thôi

 

bạn vẫn nghĩ về lông

và bạn thấy ḿnh là con chim nhỏ

mệt mỏi

ẩn dụ cho thế giới thấy đám mây màu trắng

ngày em bỏ đi cay đắng

bay như lông

của một con chim...

 

12.

thơ

nó là cái bóng

đi theo cho bạn bớt sợ

khi bạn cô đơn qua những ngọn đồi

tóc bạn làm bóng tối

 

13.

thơ

như t́nh yêu

khi bạn buông ra

bạn mới biết

nó là sợi dây thun

mà bạn cố giữ chặt cả hai đầu

 

làm bạn

rất đau...

 

14.

bài thơ là người lạ

nó không chào bạn

nó đi ngang qua bạn

nếu cần, nó nh́n gương mặt của bạn

nó hỏi tên của bạn

 

và bài thơ cũng biết

chẳng có người lạ nào

tự dưng bắn nhau

hay húc ch́m tàu

ngay giữa biển sâu...

 

ai cũng biết

thơ cũng biết

bất cứ cái ǵ

nó là chính nó

 

nhưng khi mở lời

lại thành xa lạ

 

thơ không lạ

chỉ nhà thơ cứ viết bài thơ lạ

tàu không lạ

chỉ nhà thơ cứ hồn nhiên tàu lạ

 

thơ khóc

máu của đồng bào

làm sao

mà lạ...

 

15.

bài thơ

nó biết cảm giác

khi một người lạ

trở thành người bạn

 

nó sẽ t́m hiểu thêm từ "anh ấy"

v́ nó nhớ

“anh ấy”

đă từng dạy cho nó

một bài học

thọc

sâu trong cuống họng

rút ra

c̣n nóng

 

 

BÀI THƠ TÉ NGỬA Ở VỈA HÈ…

có lẽ

đă có người nói thầm với bạn

về số tiền bạn nên nộp hàng ngày

hay hàng tháng

 

có lẽ

bạn nghe không rơ

có lẽ

bạn ngỡ ḿnh có quyền tự do mua bán

với linh hồn của các vỉa hè

 

chúng ta đă uống quá liều thuốc bổ

thành ảo tưởng

 

chúng ta cả tin và ngang bướng

t́m kiếm những tṛ hề

như cá trê chui ống

 

và chui vào giấc mơ của người bán hàng rong

chui cả vào trong

phổi

thoát ra làn hơi khản giọng vỉa hè

rao bán cho những người nghe

và mua

hy vọng

 

có lẽ

nền đường quá cứng

khi bạn té ngửa

 

nhưng nằm ngửa

bạn sẽ nh́n thấy đám mây

nó cong vút thành chân trời

trong bài thơ của mấy ông nhà thơ yêu nước

 

mục tiêu của bạn rất đơn giản

chỉ để t́m một không gian

vừa đủ để gánh hàng rong của bạn

đi vào thế giới

 

không như mấy ông nhà thơ

luôn quan tâm đến quốc gia đại sự

luôn nghĩ về các nhà độc tài

bắn một ngàn tên lửa

và mở ra một ngh́n cửa sổ

khi hắn nằm ngửa

trên ghế sô-pha

 

nằm ngửa

bạn làm cho trái tim nàng

cúi xuống

có nghĩa là một cái ǵ đó

nằm xuống bên bạn

khi hoa vàng và nắng

đi ngang

 

có lẽ

khi té ngửa

bạn vui ḷng không bị liệt

khi té ngửa

vui ḷng đừng tụ máu nội sọ

 

bạn cứ từ từ trượt vào bóng tối

bạn cứ mờ dần

nếu cần

vợ bạn cũng vui ḷng đừng khóc

hăy để những tiếng nói âm u trong tóc

lặng im như cỏ mọc

 

khi té ngửa

bạn cũng đừng cô đơn

 không thôi nàng dỗi hờn

v́ quá lo cho bạn

 

té ngửa

bạn sẽ được nghỉ ngơi

hai chân mở rộng

vào buổi chiều mùa hè

bạn nh́n xuống mặt đường

con chó của ai đó

ch́m trong cơn buồn ngủ của bạn

 

nhiều khi bạn nghĩ

đó là linh hồn

trong chớp mắt

như người ta vẫn hay tóm tắt

về tính mạng

của con người

cùng đười ươi

trong cuộc họp...

 

 

BÀI THƠ TỬ TẾ

bạn sẽ để lại những ǵ

ngoài sự tử tế?

 

đời sống đang vỡ vụn

rơi xuống chân

và đại dương chỉ là tầm với

để bạn ném vỏ chai và rác

 

rừng

là những con đập bê tông

oi nồng

thủy điện

 

đời sống

là sân chơi của nhân dân bị mù

cả khi vào tù

vẫn mỉm cười

không dám mất niềm hy vọng

 

bạn chiến đấu chỉ để tồn tại

bạn quên mất linh hồn

bạn giấu nhiều thứ sau mặt nạ

bạn tích trữ tất cả

tiền và đô la

cho đến ngày bạn đi chùa

và chết

mới biết ḿnh quên

mang theo

 

ngọc ngà châu báu thành rỉ sét

kỷ niệm của bạn về cát bụi

 

bạn không có di sản

 

cuộc đời này

hóa ra nó không phải của bạn

 

làm thế nào để tử tế

khi niềm tin

đă mất?

 

làm thế nào mang lại ánh sáng

cho một người mù?

 

hay là bạn sẽ đổ lỗi cho thế giới

cho số phận

cho bệnh tật

lây lan như lời nói dối

 

đó là sự lựa chọn

cách bạn sống

và những ǵ bạn muốn để lại

 

làm thế nào mọi người

nhớ đến bạn

như người bạn?

 

 

BÀI THƠ BỊ RƠI MẤT

cũng chỉ là bài thơ thôi mà

đừng để nó làm hỏng ngày vui

của bạn...

 

 

BÀI THƠ BÍ MẬT

lén bay ra khỏi phổi của bạn

như hơi thở

của một đứa trẻ đang ngủ

 

 

BÀI THƠ MÂU THUẪN

bạn ghét chờ đợi

nhưng bạn là người luôn luôn muộn

 

bạn ghét phải nói với mọi người

nhưng bạn lại có nhiều thứ để nói

 

bạn ghét bị bỏ rơi

nhưng bạn lại để những suy nghĩ dẫn ḿnh đi lạc lối

 

 

BÀI THƠ CÔ ĐƠN

bạn sống để được yêu thương

đó là lư do bài thơ cô độc

 

bài thơ, khóc: thức dậy đi

đất nước của tôi...

 

 

BÀI THƠ CHẾT

và bạn sẽ chôn cất nó

như một góc thế giới

 

nấm đất

có thể h́nh chữ nhật

để bao trọn một t́nh yêu

giữ măi nỗi cô đơn

 

bạn có thể lấp lại huyệt mộ

bằng cốm non

xanh và thơm

 

như thể mùa thu cũng chết

và mấy bài hát hay ḥ ǵ, cũng mệt...

 

 

BÀI THƠ V̉NG TR̉N

bạn biết cuộc sống không phải là ṿng tṛn

cuộc sống có những góc

để bạn và mọi người

có thể ẩn nấp

 

các góc

sẽ tạo ra những mũi nhọn

để đâm

cả cái mâm

cũng thủng

 

bạn thường không chắc chắn về h́nh dạng

những ǵ bạn đang

sống

 

bài thơ

bạn nghĩ

có lẽ

h́nh một tam giác

như chiếc lá đa…

 

 

BÀI THƠ ĐƠN GIẢN

và bạn nh́n thấy nó

chạm vào nó

 

bạn giữ nó trong tâm trí

h́nh như nó cố núp đâu đó

nó không chịu bước vào thế giới của bạn

đầy những niềm vui

và nỗi buồn

 

nó đă trốn vào hạnh phúc của bạn

vào tâm hồn bạn

 

và rồi

nó trốn vào các tai họa của bạn...nhưng khi không c̣n một giọt
bạn biết ḿnh được rửa sạch
để trôi vào thế giới

và bạn bị đốt cháy
như ánh sáng
sau trận đấu với một ngón tay ướt

bạn nhận ra
bạn không phải là một cô gái
mong manh, hay nổi giận
thức dậy mỗi buổi sáng
với cơn đau đầu và dạ dày trống rỗng

2.
và bạn đong
từng ly
vào cái chết
lặng lẽ cuối cùng

bạn từng phải vâng lời
như sân khấu vẫn nghe lệnh khán giả
mấy tṛ đánh quả

dù bạn cố ăn gian
đong ít hơn một chút
sau mỗi lần
nghe họ ra mệnh lệnh
khi người dân phải bỏ làng
ra đi...

3.
khi nỗi buồn c̣n quá trẻ
vào đêm Giáng sinh
bạn uống
nóng
sâu
như cổ họng

bạn không cô đơn
bạn vẫn hy vọng

bạn chỉ rất buồn...

4.
bạn uống
thẳng từ chai
làm các âm tiết của bài thơ
hơi ngộp thở

nó giăy dụa
rơi
và vỡ
thành những mảnh
cắt vào da

làm mỗi khi bạn yêu
sẽ chảy máu
đến chết...

5.
bạn biết, nếu phải nghiện
tốt nhất là
nghiện rượu

bởi v́ nỗi đau của bạn có thể
chết đuối vào
các hương vị ngọt ngào

và bạn sẽ biến mất
như con sóng biến mất khi biển vẫn nằm chờ đợi

v́ sóng là biển, nhưng không phải biển
nó chết ngay khi được sinh ra
nó là nhà thơ của biển

biển không bao giờ chết
biển chính là bài thơ
của sóng

và bạn
một vết thương
c̣n nóng...

 

 

 


 

 

Trở về mục Đọc Thơ